Mị Trở Thành Thần Toán Nhờ Vào Hệ Thống Hóng Drama

Chương 14

“...Tôi nói có đúng không?”

“…”

Đối với tất cả mọi người có mặt tại đây, những gì Diệp Mặc nói chỉ có thể dùng từ “kinh thiên động địa”, “nghe rợn cả người” để miêu tả.

Nhất thời sắc mặt Diệp Chí Bằng có gì đó sai sai.

“Cô nói bậy!” Chị Ngô phản bác theo phản xạ: “Cô đang nói hươu nói vượn mà thôi!”

Diệp Chí Bằng bình tĩnh lại, dáng vẻ bị dọa sợ, vô cùng miễn cưỡng nói: “Diệp Mặc, con có nói nhầm không, chị Ngô…”

Ông ta dừng lại một lát, mở miệng có chút khó khăn: “Làm sao chị Ngô có thể thích cha được?”

Nguyễn Nhàn Nguyệt vẻ mặt đầy phẫn nộ nói: “Cái đứa trẻ này, sao lại nói bừa ở đây như vậy được? Chị Ngô đã ở nhà chúng ta bao nhiêu năm rồi, làm sao có thể có tâm tư bậy bạ với cha con được?”

“Nếu như chị ta thực sự có tâm tư đó…” Nguyễn Nhàn Nguyệt dừng lại một chút: “Sao mẹ lại không thể nhận ra được chứ?”

Diệp Mặc im lặng nhìn bà ta, ngập ngừng nói: “Có lẽ nào là do mẹ ngốc không?”

Nguyễn Nhàn Nguyệt mở to hai mắt nhìn cô: “Con nói mẹ ngốc?”

Diệp Mặc vội vàng nói: “Thật sự con không nói bậy, con có bằng chứng đây!”

888: [Bằng chứng chính là...]

“Bằng chứng nằm ở trong bộ âu phục của cha!” Diệp Mặc nghiêm túc nói.

Nhìn thấy chị Ngô lúc này rõ ràng đang rất hoảng sợ, Diệp Mặc cười nhẹ: “Để tôi nói xem tại sao tôi vừa đến đây chị lại nhắm vào tôi, vốn dĩ chị rất muốn làm bà chủ của cái nhà này nhỉ?”

Diệp Chí Bằng nhịn không được hỏi: “Con nói bằng chứng kia rốt cuộc là cái gì? Liên quan gì tới bộ âu phục của cha?”

“À, cái đó à.” Diệp Mặc khá thương xót cho người cha rẻ tiền của mình, nhìn ông ta nói: “Cha à, trong mỗi một bộ âu phục của cha đều bị thêu lên 99 cái bùa đào hoa…”

Cô nói đến đây thì dừng lại, chỉ sợ Diệp Chí Bằng nghe không hiểu những lời mình nói nên bổ sung thêm: “Sở dĩ loại bùa này được gọi là bùa đào hoa, bởi vì nó có thể khiến một người này yêu một người khác, hơn nữa nó còn được vẽ bằng chính máu tươi của chị Ngô!”

“Chị Ngô cảm thấy chỉ cần cha mặc những bộ quần áo có thêu 99 cái bùa đào hoa này thì một ngày nào đó cha nhất định sẽ yêu chị ta…”

Diệp Mặc vừa nói ra những lời này bản thân còn cảm thấy chị Ngô này khá kỳ lạ chứ đừng nói đến đương sự Diệp Chí Bằng.

Lại nhìn chị Ngô lần nữa, vẻ mặt bình tĩnh của chị ta đã sớm không thấy đâu nữa mà trở nên tái nhợt đầy hoảng loạn, chỉ có thể yếu ớt phản bác trong miệng: “Cô nói bậy, cô đang nói bậy!”

Chị ta gắt gao nhìn Diệp Chí Bằng: “Tiên sinh, ông phải tin tôi! Tôi không làm những cái này.”

“Những lời tôi nói rốt cuộc có phải là nói bậy hay không thì chỉ cần để cha tôi cởi bộ âu phục ra nhìn một cái là sẽ biết thôi.” Diệp Mặc lạnh lùng nói.

“Cô câm miệng!” Chị Ngô đột nhiên hét lớn vào mặt cô: “Cô ở đây nói hươu nói vượn cái gì vậy, tôi sẽ xé nát cái miệng cô ra!”

Nói xong, chị ta vậy mà trực tiếp nhào tới muốn đánh Diệp Mặc, nhìn thế nào cũng thấy rõ ràng là thẹn quá hoá giận.

Sau đó chị Ngô hung dữ bị Diệp Mặc đá một cước văng ra xa vài mét.

Diệp Mặc duỗi chân vỗ vỗ ngực: “Dọa chết tôi rồi!”

Diệp Miểu đang định xông lên cứu người nhìn thấy một màn này trong đầu đầy nghi vấn: ???

Này là ai đang dọa ai?

Diệp Chí Bằng cũng bị dọa giật mình. Đến khi tỉnh táo lại, ông ta cũng nhận ra phản ứng của chị Ngô có gì đó không đúng, điều này làm ông ta không khỏi nghĩ đến một khả năng khiến da đầu tê rần - chẳng lẽ những gì Diệp Mặc nói đều là sự thật?

Trong lúc nhất thời, mặt ông ta xanh mét, vừa xanh vừa tái.

“Diệp Miểu!” Diệp Chí Bằng cuối cùng hét lên một tiếng, ông ta nhìn chằm chằm vào chị Ngô nói: “Con lên lầu lấy mấy bộ âu phục của cha xuống đây. Cha muốn xem xem rốt cuộc trong đó có bùa đào hoa gì đó hay không!”

Nghe vậy chị Ngô đang hét lên đau đớn đột nhiên tái mặt, biểu cảm vô cùng hoảng loạn.

Nhìn thấy những phản ứng này của chị ta, Diệp Chí Bằng cảm thấy lòng mình chùng xuống, cơ bản lúc này đã khẳng định những gì Diệp Mặc nói là đúng.