Chương 74: PN 5
Bảo bối nhi, chạy đi đâuTiểu miêu dương đáng thương như nguyện được nhìn thấy đại điểu, đại điểu nắm trong tay, nóng hổi còn giật nảy, tiểu miêu dương cầm đại điểu, đầu gối lên ***g ngực chắc nịch, nhắm mắt dự tính ngủ.
“Này, tiểu phôi đản, không phải ngươi dự tính ngủ đó chứ?” Hoàng Phủ Hoằng Đức vẻ mặt hắc tuyến, tiểu gia hỏa này định không quản tới đại điểu của hắn muốn phát tiết sao, tự mình lo ngủ? Có lương tâm không vậy?
“Buồn ngủ, ngủ đi.” Tiểu phôi đản nhắm mắt dự tính đi gặp Chu Công.
“Ngươi muốn ngủ, đại điểu sẽ bay đi.” Hoàng Phủ Hoằng Đức thổi hơi nóng vào tai tiểu phôi đản, nhắc nhở nhóc.
“Đại điểu ở trong tay, không thể bay.” Nói rồi chu chu miệng, cảm thụ sự giật nảy của đại điểu, thoải mái cọ cọ, dự định tiếp tục đi gặp Chu Công.
Đây là ngươi bức ta a! Ý chí của Hoàng Phủ Hoằng Đức triệt để bị oa oa này dỡ bỏ, ngươi nắm thì nắm vậy, cọ cọ cái gì nữa chứ.
Trở người, đem tiểu miêu dương áp dưới thân, “Nặng quá, xuống đi, ta muốn ngủ.” Tiểu miêu dương bất mãn chu mỏ.
“Tiểu phôi đản, ngươi đã châm lửa, hiện tại muốn tự mình đi ngủ, ngươi cũng quá vô lương tâm rồi, phải biết nam nhân dục hỏa không thể tiết, có thể sẽ thương thân đó.” Hoàng Phủ Hoằng Đức áp chế tiểu phôi đản chọc hỏa mà không chịu dập hỏa, lập tức khẳng cắn cần cổ non mịn.
“Đau quá, ngươi chưa ăn no cũng không cần cắn ta a!” Tiểu miêu dương cuối cùng cũng thanh tỉnh, trùng ngủ toàn bộ bay sạch. “Người xấu a!”
“Ca ca ta lát nữa sẽ càng xấu hơn ~~” Chuyện tiền hí đối với Hoàng Phủ Hoằng Đức mà nói là chuyện hiếm hoi vô cùng, muốn lột quần ra cho hắn thượng, bất kể là nam nhân nữ nhân đều sắp hàng đầy ra đó. Hiện tại bảo hắn vì thỏa mãn du͙© vọиɠ phải tiền hí cho tiểu miêu dương nhà lành, thật là chuyện khó khăn.
“Ô ô ô…” Tiểu miêu dương còn chưa kịp kháng nghị, đã bị người ta khinh bạc, nụ hôn đầu không nói, còn bị người ta câu luôn đầu lưỡi phấn hồng. Nhóc nào có kinh nghiệm trong chuyện này, đừng nói là hôn hôn miệng, trừ lão đầu tử nhà mình ra thì ngay cả tay của người có thể đi bằng hai chân cũng chưa từng nắm qua.
Lão đầu tử nhà nhóc chưa từng dạy nhóc điều này, nam nhân và nam nhân ở chung sẽ không được người ta tiếp nhận, cũng chưa từng nói với nhóc, nhóc là nam nhân thì nên lý lẽ đương nhiên yêu cầu ở mặt trên. Lần này chịu thiệt lớn, nhưng mà, kɧoáı ©ảʍ cũng tuyệt đối có.
Nhìn vẻ mặt đỏ bừng, thở dốc nỉ non, đôi mắt to lóng lánh nước, trong mắt còn phiếm đầy thủy khí, thật sự là câu hồn hút phách.
Hoàng Phủ Hoằng Đức có lúc nào chịu bó buộc bản thân? Chưa từng. Cho nên, hắn rất lý lẽ thỏa đáng cởi y sam của tiểu miêu dương, lột quần của người ta.
“Ngươi làm cái gì nha! Đừng thoát quần ta, ta đánh ngươi a!” Tiểu miêu dương muốn phản kháng đại hôi lang, lớn tiếng gầm lên.
“Đánh đi, có thể gia tăng thêm tình thú giữa chúng ta.” Hoàng Phủ Hoằng Đức da mặt do với tường thành còn dày hơn, chưa từng biết cái gì gọi là xấu hổ.
“Ô ô…” Căn bản không cho người ta cơ hội phản bác, trực tiếp phong kín miệng, cuốn đầu lưỡi của tiểu miêu dương vào miệng mình. Tiểu miêu dương bị hắn hút hút liếʍ liếʍ ngứa muốn chết, trên người không ngừng run rẩy.
Điều này đối với Hoàng Phủ Hoằng Đức mà nói là lực sát thương chí mạng, hắn không muốn tổn thương hài tử này, muốn làm đủ tiền hí rồi mới ăn sạch sẽ.
“Thoải mái không?” Nhìn người vẻ mặt mê say động nhân, Hoàng Phủ Hoằng Đức hít thật sâu, thực nhịn không được mà, trở tay lục hộc nhỏ bên giường, hắn nhớ bên trong có mật cao. Vừa ve vuốt làn da non mịn của người dưới thân vừa lục tìm, thái tử gia sau khi mò được mật cao lập tức khoét một miếng lớn rồi bôi vào trong tiểu cúc hoa của tiểu miêu dương người ta.
Nha! Tiểu miêu dương không thoải mái kêu đau. “Đau quá, ngươi đang làm gì vậy?”
“Đừng kêu, chỉ là không quen thôi, lát nữa sẽ tốt.” Ngay cả dỗ dành cũng mang theo lừa gạt, thái tử gia còn phải bán đứng khí quan nào đó của thân thể mình mà an ủi tiểu miêu dương.
Kéo tay tiểu miêu dương lại, đại điểu đè lên, cho nhóc tiếp tục nắm, tuy công phu dùng tay của tiểu miêu dương không ra sao, nhưng cũng tạm chấp nhận.
“Đừng đừng, đau đau.” Tiểu miêu dương ngay cả đại điểu cũng không muốn, buông tay muốn đẩy nam nhân đang áp trên người xuống.
“Ngoan, lát nữa sẽ thoải mái.” Hoàng Phủ Hoằng Đức dỗ dành, một ngón tay đã có thể xoay chuyển như ý bên trong, cúi người nhẹ chạm mũi vào vầng trán đã rỉ mồ hôi mịn của tiểu miêu dương, sau dó cắn lên cổ tiểu miêu dương.
Tiểu miêu dương bị người ta cắи ʍút̼ thoải mái phát ra tiếng rêи ɾỉ, trước giờ nhóc chưa từng có cảm giác thế này, cảm giác mới lạ lần đầu tiên làm bản thân muốn bay bổng. Thật thoải mái.
Thoải mái là phải trả giá nha, một tiếng rêи ɾỉ thoải mái của nhóc, ngón tay sau lưng liền gia tăng, đau đến gương mặt nhỏ nhăn lại. “Ngươi muốn làm cái gì a? Đau quá, buông thí thí của người ta ra!”
Thỉnh cầu bị bỏ lơ, khi hai ngón tay cũng có thể ra vào như ý, Hoàng Phủ Hoằng Đức thực sự nhịn không được nữa, hạt châu trên trán rơi xuống từng giọt.
“Bảo bối, thích đại điểu không, nó cũng thích ngươi, ngươi đừng loạn động, đại điểu sẽ làm đau ngươi.” Nói xong, còn chưa đợi người dưới thân kịp phản ứng, hắn đã rút ngón tay ra thay bằng hung khí nóng bỏng đỏ bừng của mình chen vào tận gốc.
“A, a__” Tiểu miêu dương đau đến hô liên tục, gương mặt nhỏ minh diễm lập tức nhăn lại. Nước mắt cũng trào ra, trông vô cùng đáng thương.
Một đóa hoa sẽ rực rỡ trong tương lai, đóa hoa còn chưa nở rộ đã bị tàn phá, nhóc thật đáng thương a thật đáng thương a.
Sư phụ nhà nhóc thật cái gì cũng chưa từng dạy nhóc, trừ võ công, lão đầu đó cái gì cũng không biết. Lớn chừng này rồi, ngay cả miệng nữ nhân cũng chưa từng hôn qua một cái, còn không bằng đồ đệ của hắn a, dù sao cũng sờ được đại điểu.
Sao lại chặt như vậy, ấm áp như vậy, Hoàng Phủ Hoằng Đức hầu như không thể hình dung, người ấm giường có không ít, nhưng chưa từng có ai mang đến cho hắn cảm giác này, đây chính là thiên dường.
“Bảo bối, ngoan nào, thả lỏng. Ngươi quá chặt, ta không muốn tổn thương ngươi.” Đương nhiên cũng không muốn làm mình bị thương, chặt quá sẽ kẹp gãy hắn.
“Ô ô, lão đầu tử không dạy ta phải thả lỏng nơi này thế nào a!” Tiểu miêu dương vô cùng đáng thương. Nước mắt vương đầy mặt, muốn rơi mà không được, càng khiến Hoàng Phủ Hoằng Đức có ý niệm muốn hủy hoại.
“Hít thật sâu, nào, hít một cái đi.” Thái tử gia vô cùng kiên nhẫn dạy dỗ, sau lần thứ mấy chục mà hắn không thể nhớ rõ, tiểu miêu dương cuối cùng cũng không còn cứng ngắc như thế, mặt sau cũng không chặt như lúc đầu, hai người đều dễ chịu hơn nhiều.
“Tại sao lại đem đại điểu nhét vào nơi đó? Thúi thúi ~” Lời vừa nói ra, thái tử gia của chúng ta lập tức biến sắc mặt, hắn thật muốn hưởng thụ tình sự này cho đã, nhưng hiện tại một câu sát phong cảnh, hưng trí của hắn ít đi hơn nửa. Chẳng qua, vẫn không nỡ rút ra, cảm giác ở bên trong thật tốt, hắn kiếp này cũng không quên.
Thái tử gia không ngừng tự nhẩm hài tử nói chuyện không biết cố kỵ, nếu không hắn thật muốn một phát bóp chết người sát phong cảnh này. Du͙© vọиɠ đến đỉnh điểm bạo phát, khi không kiềm được, hắn cũng không muốn tiếp tục kiềm nữa, sờ sờ nơi hai người liên kết làm một, không có chảy máu, vậy cũng chính là không bị thương.
“Bảo bối, ta sẽ cho ngươi cả đời khó quên.” Nói xong không đợi tiểu miêu dương trả lời, đã bắt đầu cướp đoạt điên cuồng. Nơi đó chặt chẽ khiến hắn muốn thét lên, còn có thân thể nóng bỏng đó, quả thật chính là thiên đường. Chỉ là trong lúc rút ra đẩy vào này, hắn cảm thấy bản thân như đang ở trong tiên cảnh, cả người đều bay bổng.
“A a__” Tiểu miêu dương chưa từng có trải nghiệm này, đau đớn ban đầu đã biến mất, tiếp đó thứ ập đến là kɧoáı ©ảʍ thần kỳ tê tê đến mức toàn thần kinh đều đang kêu gào.
Đại hôi lang cứ thế đem tiểu miêu dương ăn sạch sẽ, từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới, toàn bộ đều ấn lên vết tích của hắn, đây là của hắn, ai cũng không thể đυ.ng vào.
Tiểu miêu dương thể lực không chống đỡ nổi nữa mà ngủ mê, đại hôi lang ăn no đủ, thỏa mãn thở dài, ôm tiểu miêu dương vù vù ngủ say.
Tiểu miêu dương ngủ thẳng suốt hai ngày, khi tỉnh lại không nói hai lời, liền bóp cổ đại hôn lang bên cạnh. “Người xấu! Ta bóp chết ngươi!” Cổ họng tiểu miêu dương vẫn còn khàn, do tối hai ngày trước kêu gào quá nhiều, đến bây giờ còn chưa hồi phục.
“Nghe ta nói… bảo bối…” Cánh tay nhỏ này khi bóp vào cổ hắn mới biết, lực đạo này tuyệt đối không hề nhỏ.
“Ta bóp chết ngươi! Bóp chết ngươi!” Nói rồi tiểu miêu dương gào lên khóc. “Sao ngươi có thể ức hϊếp ta chứ? Ta lại không đắc tội ngươi, thí thí của người ta đau quá….”
“Ngoan, đừng khóc, đừng khóc.” Đại hôi lang lương tâm phát hiện. Sau khi tiểu miêu dương thả lỏng lực đạo thì kéo người ta vào lòng nhẹ vỗ vỗ lưng. “Ta sẽ đối tốt với ngươi, đừng khóc.” Đây cũng là lần đầu tiên thái tử gia dỗ người khác, trước đây bên cạnh hắn có ai khiến hắn phải dỗ đâu, chỉ cần hắn ngoắt ngoắt ngón tay đã tự động trèo lên giường.
“Thí thí của người ta đau quá.” Ô oa oa, tiểu miêu dương một bên thút thít, một bên ủy khuất chỉ trích. “Người ta đốt râu lão đầu tử cũng không bị đánh thí thí, ngươi dựa vào cái gì đánh thí thí của người ta chứ?”
Ách? Đó là đánh sao? Đó là thương yêu.
“Bảo bối, sư phụ ngươi dạy ngươi cái gì a?” Lời của đại hôi lang thích hợp di chuyển vấn đề. “Võ công.” Tiểu miêu dương vẫn thút thít bưng mông nhỏ ủy khuất trả lời.
“Những cái khác không dạy ngươi?” Đại hôi lang tiếp tục hỏi.
“Uống rượu.”
Đại hôi lang đối với câu trả lời này đen mặt ngay, đây là sư phụ kiểu gì?
“Còn gì nữa không?” Đại hôi lang lại hỏi tiếp, tiểu miêu dương lắc đầu.
“Sau này, ta sẽ dạy ngươi những chuyện khác được không?” Đại hôi lang dụ dỗ, lén xát xát bàn tay.
“Không được, ta muốn bóp chết ngươi! Ngươi là người xấu!” Cuối cùng tiểu miêu dương phản ứng lại được tiếp tục muốn bóp cổ nam nhân, chỉ là lần này lực đạo không còn lớn như lần trước mà thôi.
“Tiểu phôi đản, sau này ta sẽ chơi với ngươi, dạy ngươi nhiều thứ, còn cho ngươi sờ đại điểu, ngươi ở lại bên cạnh ta được không?” Thái tử gia, ngươi đây là đang dụ dỗ, dụ dỗ!
“Không muốn!” Tiểu môi dương cắn môi dưới, vừa nghĩ tới thí thí đau đớn, liền hạ quyết tâm, đại điểu cũng không thèm luôn, nhóc phải đi. Đứng lên, một tay bưng quanh cái mông tròn trịa, một tay tìm y phục.
“Bảo bối, chúng ta thương lượng một chút.” Đại hôi lang da dày vô sỉ giúp tiểu miêu dương khoác y phục lên người, vừa mặc vừa chỉ dẫn. “Ngươi xem, khi đại điểu tiến vào, không phải ngươi cũng rất thoải mái sao, sau đó đều là ngươi quấn lấy ta, không ngừng hô ‘đừng ngừng lại!”. Nếu không ta sớm đã rút ra rồi.”
Mọi người: Đồ không cần mặt mũi! Ngay cả một hài tử ngươi cũng lừa a!
Tranh: Nhi tử này thật không được rồi, ngàn vạn lần đừng xưng là con của ta!
Mọi người: Chính là do người mẹ vô lương như ngươi sinh ra đứa con vô sỉ!
Tranh: Là ta sai…
Tiểu miêu dương vẻ mặt ủy khuất, căn bản không nhớ được lúc trước mình nói cái gì, chỉ biết là đau, sau đó chính là thần kinh tê liệt, nhóc có nói như vậy sao? Nhưng mà, nhưng mà, tại sao hắn phải nhét đại điểu vào thí thí của người ta a, đau lắm.
“Bảo bối nhi, ngươi nếu đi, dù sao cũng phải ăn cơm rồi hẵng đi chứ, nếu không bụng trống rỗng không thoải mái.” Thái tử da mặt dày vô sỉ tiếp tục níu kéo.
“Không ăn!” Tiểu miêu dương mặc nam nhân phục vụ mình mặc xong y phục, nhấc đôi chân chua xót, từng bước từng bước đi ra ngoài, nam nhân này là người xấu, lão đầu tử nói không thể ở chung với người xấu.
Tìm được Nhục Nhục của mình, cưỡi lên rồi không thèm quay đầu lại đi luôn.
Thái tử gia vốn muốn chơi đùa, tiểu đông tây này đơn thuần đến lợi hại, thế nhưng còn không biết chuyện bọn hắn làm là hoan ái, thật sự là tiểu đông tây đáng yêu, chạy đi rồi thật đáng tiếc. Chẳng qua là vui xong rồi, nếm xong tư vị rồi thì cũng thôi vậy. Hắn vẫn là thái tử gia phong lưu, không phải hắn không muốn phụ trách, dù sao hắn khai bao người ta, nhưng người ta không hiếm lạ a, cưỡi báo chạy đi rồi, chậc chậc, thật đơn thuần.
Mọi người: Đồ vô lương tâm! Thật mất mặt.
Hoàng Phủ Hoằng Đức: Các ngươi dám làm gì ta sao?
Mọi người: Tức! Cường liệt yêu cầu tác giả ngược hắn!
Tranh: Mệt thật…
Tiểu miêu dương đi rồi, nhóc không hiểu cái gì là tình, cũng không hiểu cái gì là làʍ t̠ìиɦ. Chỉ cảm thấy thí thí của mình rất đau, tìm được một ngọn núi, nhóc và Nhục Nhục tạm thời trú lại đó. Buổi tối thì ngủ trong động cây, ban ngày thì cùng Nhục Nhục vào núi chơi, rất vui vẻ tự tại.
Nhóc thì tự tại, nhưng có người không tự tại. Từ khi ăn qua tiểu miêu dương, thì không còn bất cứ mùi vị gì khi ăn người khác nữa. Nữ nhân tìm không được cảm giác, liền tìm nam nhân, tuổi ấu, thanh thuần, cũng thử không ít, chính là không có một người nào có biểu tình như tiểu miêu dương.
Khiến thái tử gia không còn để ý tới việc trên giường, hưng trí bừng bừng, cuối cùng biến thành không chút hưng trí. Đối với ai cũng không có cảm giác, trong đầu không thể xua tan được bộ dáng khả ái của tiểu miêu dương khi nghiêm túc đợi hắn lấy đại điểu ra.
Không được! Tiếp tục như vậy hắn sẽ không còn hứng gì nữa, nói sao cũng phải tìm người về. Bất kể sau này kết quả có thể nào, hiện tại hắn phải tìm người về đã. Buổi tối sẽ lại gần tiểu miêu dương YY để thỏa mãn du͙© vọиɠ của bản thân, cuộc sống như vậy mới là cuộc sống của nam nhân.
Thu thập hành trang, tìm người thôi.
Thiên hạ này lớn như vậy, biển người mênh mông, hắn đi đâu tìm người a? Bất kể thế nào, cứ tìm trước đã, cho dù chỉ để an ủi bản thân, không tìm thì trong lòng sẽ cảm thấy thiếu thiếu.
Thái tử gia gần đây gầy đi rồi, tính khí cũng trở nên dễ bực dọc, nếu ai biết đây là vì hắn dục cầu bất mãn mà nên, nhất định sẽ trừng rớt mắt. Đường đường thái tử gia lại thiếu bạn giường, đánh chết họ cũng không tin a.
Phôi đản bảo bối của chúng ta lấy được đỉnh vàng, đỉnh bạc trong tay lão đầu tử, cho nên, không sợ không có đồ ăn ngon, nuôi bản thân cũng không tồi. Vốn là tính cách tùy tiện, nên sớm đã quên chuyện thái tử gia ức hϊếp thí thí từ lâu.
Ngày đông, là thời tiết mà tiểu phôi đản ghét nhất, có lẽ nhóc là vì gầy nhỏ, cho nên, trên người rất lạnh. Nhóc và Nhục Nhục không thể tiếp tục ở trong núi, trong núi không có nhà, hiện tại cần phải trú trong nhà ấm áp. Không nghĩ cũng biết, một hài tử dẫn một con báo, không có khách *** nào dám để bọn họ trọ lại.
Cũng chính vì bọn họ có tình huống cực kỳ đặc thù, mới giúp Hoàng Phủ Hoằng Đức sau khi trải qua mùa thu, vừa vào đông đã tìm được người tâm tâm niệm niệm.
“Bảo bối nhi, thật khéo a.” Ha ha ha, kiểu bắt chuyện kinh điển, rõ ràng tìm mấy tháng trời, nhưng lại chết cũng không thừa nhận, đúng là không thành thật.
Tiểu miêu dương đã lạnh đến xanh mặt, ôm Nhục Nhục liều mạng cướp đoạt nhiệt độ. Hôm nay nếu còn ở ngoài trời, nhóc không biết bản thân ngày mai còn có thể hô hấp bình thường không.
“Người xấu.” Lạnh đến mức răng va lập cập, lầm bầm: “Ta lạnh…”
Ai, đây là khắc tinh trời sinh a. Hoàng Phủ Hoằng Đức kéo tiểu phôi đản vào lòng, dùng áo choàng lông thú của mình bọc nhóc vào lòng. “Nhanh lên xe ngựa đi.” Dìu tiểu nhân nhi vào trong xe ngựa ấm áp.
Tiểu nhân nhi uống liền hai chén trà nóng mới cảm thấy ấm áp hơn, tay cũng không còn đông cứng, lúc này mới thở dài, “Cảm ơn ngươi.” Hôm nay nếu không gặp hắn, có thể nhóc sẽ đông chết hoặc sẽ vì muốn lao vào khách *** mà xuất thủ với quan gia.
“Tiểu đông tây nhà ngươi thật khiến người ta không yên lòng. Một thân võ công sao không dùng chứ?” Có một thân bản lĩnh không dùng, khiến người ta đuổi đến không nơi ở. “Lão đầu tử đã nói, không thể ức hϊếp người.” Nhóc còn đang ủy khuất đây, nếu lão đầu tử nói nhóc có thể ỷ thế hϊếp người, hắn sẽ càng thảm hơn.
“Được rồi, qua đây, ta làm ấm tay cho ngươi.” Hoàng Phủ Hoằng Đức kéo tiểu nhân nhi vào lòng. “Mùa đông sợ lạnh đúng không?”
“Ân.” Tiểu nhân nhi đã lâu không được ngủ ở nơi ấm áp như thế, thanh âm dần nhỏ đi, híp mắt lại càng lúc càng mở không nổi, nhóc rất nhanh tiến vào mộng đẹp ngọt ngào.
Tiểu đông tây, ngươi đừng dụ dỗ ta một cách vô hại như thế, nếu không cả đời này ta nhất định làm người xấu đến cùng.
Mỹ nhân trong lòng, nhưng không dám động, vạn nhất mỹ nhân ở lại vào mùa đông, tới mùa xuân lại chạy mất, hắn đi đâu tìm người đây.
Vẫn là phương thức ở chung như trước, chỉ là không cần hắn chủ động, tiểu nhân nhi sẽ tự ủi vào lòng hắn. “Tiểu phôi đản a, ngươi còn cọ vào trong lòng ta, ta sẽ nhịn không được.”
“Ân?” Tiểu phôi đản không hiểu. Cái gì là nhịn không được?
“Sờ sờ.” Hoàng Phủ Hoằng Đức kéo tay tiểu phôi đản bỏ vào hạ thân của mình, cứng rồi. “Đại điểu.” Tiểu phôi đản gần đây chỉ muốn sưởi ấm, quên mất chuyện đại điểu. Tuy nắm trong tay rất thoải mái, nhưng vừa nghĩ tới đại điểu này đã lưu lại ấn tượng đáng sợ cho mình, nhóc liền rụt tay về.
“Sợ sao?” Hoàng Phủ Hoằng Đức cắn tai tiểu phôi đản nhẹ hỏi.
“Thí thí đau lắm.” Lúc đó thật sự rất đau, nhóc nằm trong động cây dưỡng mấy ngày mới hoàn toàn khỏe lại.
“Lần này ta không khiến ngươi đau, ngươi vẫn thích đại điểu chứ?” Hoàng Phủ Hoằng Đức vì lợi ích của mình, không thể không thương lượng với tiểu nhân nhi.
“Không đau?” Một bộ không tin, sao có thể không đau chứ?
“Nhất định không đau.” Bảo đảm.
“Thích đại điểu, nhưng không muốn nhét vào thí thí.” Sờ sờ thí thí của mình, hồi tưởng lại cơn đau lúc đó, vặn vẹo lùi về một bước, giãn khoảng cách giữa hai người.
“Tiểu phôi đản a, đại điểu không đâm vào thí thí, nó cũng sẽ đau a, nếu ngươi không để nó làm vậy thì sau này đại điểu sẽ không còn nữa.” Nói thúi lắm, phải nói là sau này đại điểu không thể co về nữa.
Tiểu nhân nhi còn đang suy nghĩ, nhóc thích đại điểu, nhưng lại sợ đại điểu làm chuyện xấu.
“Nếu ngươi đã không thích, vậy sau này ngươi ngủ một mình đi, trong phòng có nhiều chậu than, đại điểu phải được nhét vào thí thí người khác, nếu không nó sẽ đau.” Câu nói không cần mặt mũi thế này cũng có thể nói ra, Hoàng Phủ gia quả nhiên không có ai tốt lành.
Tiểu khả nhân không muốn rời khỏi vòng tay ấm áp này, nhưng cũng sợ đại điểu sẽ làm mình đau. Tính trái, tính phải, vẫn không thể để hỏa lò ấm áp này chạy mất.
“Thật sự không đau?” Lại một lần xác định.
“Không đau, chỉ có thoải mái. Nếu ngươi đau, ta sẽ dừng lại.” Kẻ lừa gạt trước nay chưa từng tự nhận mình là kẻ lừa gạt. Người ta mới là lần thứ hai, không đau mới lạ.
“Vậy, nhẹ chút.” Xong rồi xong rồi, tiểu miêu dương tự đưa mình vào miệng sói.
“Nhất định.” Hoàng Phủ Hoằng Đức cười gian tà, kéo tay tiểu miêu dương lưu lại đường nước miếng thật dài, một đường khẳng cắn.
Tiểu miêu dương đối với nụ hôn của hắn vẫn không cự tuyệt, cảm thấy ấm ấm ngứa ngứa, nói thật, rất thoải mái. Cảm giác này, không cách nào hình dung, chỉ cảm thấy trong thân thể có một dòng sóng nóng ấp kỳ lạ, giống như huyết dịch toàn thân bắt đầu tăng nhiệt, nóng, rất nóng.
Người vừa nóng, liền cảm thấy không khí không đủ, há to miệng thở, nhưng khí khi thở ra lại biến điệu, tiếng rêи ɾỉ nhỏ vụn kí©ɧ ŧɧí©ɧ gia hỏa trên người hóa thân thành lang.
“Bảo bối, ngươi đúng là yêu tinh.” Lần này Hoàng Phủ Hoằng Đức không gấp gáp ăn người vào bụng, tiền hí làm đủ lâu đủ dài. Hôn tiểu mỹ nhân một lượt từ trên xuống dưới toàn bộ không sót chỗ nào, còn ngậm ngậm mυ'ŧ mυ'ŧ tiểu điểu nhỏ bé tinh xảo của nhóc, tiểu miêu dương thở dốc không kịp.
“Thoải mái không?” Xấu xa dò hỏi tiểu miêu dương đã ý loạn tình mê dưới thân, tiểu miêu dương mở con mắt ngập nước mông lung, vẻ mặt xấu hổ đỏ bừng, vừa chớp mắt thì thủy khí bên trong đã lăn xuống lông mi.
Gật đầu, chắn tay trước mắt, nhóc mất mặt a, trần trụi để người ta xem sạch không nói, còn phát ra âm thanh mất mặt. Thật khó thể tin.
“Chỉ hơi đau một chút thôi, nhưng sẽ không quá đau.”
Hoàng Phủ Hoằng Đức ấn ngón tay vào nếp nhăn nơi đó, tiểu miêu dương bị dọa rụt về sau, nam nhân hôn lên cổ nhóc an ủi: “Đừng sợ, ta sẽ dịu dàng.”
Ngón tay nhẹ chen vào, đích thật không đặc biệt đau đớn gì, chính là không thoải mái, dị vật tiến vào cơ thể, rất quái. Không thoải mái vặn vẹo cơ thể, Hoàng Phủ Hoằng Đức tiếp tục cố gắng dỗ dành: “Không đau đúng không, ta nói ta sẽ dịu dàng mà.”
Ngón tay thứ hai cũng len vào, cảm giác không thích ứng càng lớn, sợ hãi trong mắt tiểu miêu dương càng đậm. “Đừng sợ, ta sẽ không tổn thương ngươi, nếu rất đau, ngươi cứ nói với ta.” Hoàng Phủ Hoằng Đức chỉ dùng tay, mãi vẫn chưa đem huynh đệ trương to muốn nổ đó chen vào, chỉ không ngừng dỗ dành tiểu nhân nhi.
Hắn rút tay ra, cũng không chen vào, tiểu nhân nhi cảm thấy thân thể lập tức trống rỗng, rất khó chịu, hoàn toàn xuất phát từ bản năng cần thiết mà dựa gần đại sắc lang, nhóc chỉ không muốn cảm thấy trống rỗng như thế.
“Muốn sao?” Hoàng Phủ Hoằng Đức, xấu xa quá, rõ ràng bản thân muốn đến phát điên, còn mặt dày hỏi người ta có muốn không.
Tiểu miêu dương làm gì có cách nghĩ của mình, bị kẻ cao thủ như hắn nắm trong tay, chỉ có thể nói nhóc gặp người ác. Mạnh gật đầu, nhóc muốn, không muốn trống rỗng.
“Đại điểu sắp tới rồi, ngươi phải nhịn một chút.” Từng chút đâm vào, Hoàng Phủ Hoằng Đức thoải mái, đầu óc đều trắng xóa, miêu dương có chút không thích ứng, cảm thấy so với khi nhét ngón tay vào thì còn đau hơn, nhăn mày muốn đùn đại điểu ra.
“Đừng động, lát nữa sẽ tốt.” Hoàng Phủ Hoằng Đức dừng lại, hôn tiểu miêu dương thật sâu, cho đến khi tiểu nhân nhi phân không rõ đông tây nam bắc mới đi thẳng vào toàn bộ.
Đêm nay, hắn không tính phóng túng bản thân, chỉ để tiểu miêu dương thích ứng với mình, chỉ cần nhóc chịu không nổi, hắn sẽ lui ra, dù sao chỉ cần hắn hừ một tiếng, ngoài kia sẽ có một đám người có thể đến hầu hạ, không sợ du͙© vọиɠ không được giải thoát.
“Trướng quá!” Lời thật nói thật, chính là ưu điểm của tiểu miêu dương, lúc này, nhóc chỉ cảm thấy trong thân thể mình trướng muốn nổ, nhóc không biết đây có tính là bình thường không, nhưng mà, kỳ quái chính là, hiện tại nhóc không cảm thấy không thích ứng nữa.
“Vậy thì tốt. Tiếp theo, sẽ rất thoải mái nha.” Oa kháo, thái tử ngươi cũng đã hơn hai mươi rồi, sao không biết nói lời tốt lành, toàn nói mấy thứ khiến người ta nổi da gà thế kia.
Tiểu miêu dương lại lần nữa bị ăn kiền mạt tịnh, lần này không phải người ta cưỡng bách nhóc, sau đó, nhóc biết rất rõ, cảm giác này rất thoải mái, tuy thắt lưng đau nhức, thí thí cũng hơi đau, nhưng cảm thấy cảm giác rất tốt. Cuối cùng là nhóc triền quấn lấy người ta, cho nên, ngày hôm sau không dậy nổi, trách nhiệm hơn phân nửa là do nhóc chịu.
Mùa đông cứ thế trôi qua, trong lòng ngực chắc nịch rộng rãi của nam nhân, trong ổ chăn và noãn lô ấm áp, thỉnh thoảng làm chút chuyện xấu thiếu nhi không nên biết. Cho đến khi xuân tới hoa nở, tiểu miêu dương cảm thấy bản thân không còn lạnh đến toàn thân phát run, lúc này mới dần bớt ôm nam nhân.
Sau đó dưới sự phản đối của nam nhân, có một lần áp đảo nhóc, sau một đêm giày vò, nhóc chạy mất. Nhân lúc nam nhân không ở nhà liền chạy, ngay cả Nhục Nhục cũng không kịp mang theo, cứ như thế chạy luôn.
Trong lúc chạy trốn, nhóc vô ý cứu được một người. Người đó là kẻ ngốc, không nói nhiều, nhưng nhóc có thể cảm giác được, người này là người tốt. Một đường đi chung với người này, nghĩ tới nam nhân đó nói vết cắn của mình khi động tình quá xấu, nhóc muốn học cách cắn thế nào cho đẹp.
Nhóc không ghét nam nhân hoan hảo với nhóc, nhưng đêm đêm đều muốn, nhóc có chút ăn không tiêu, nhóc muốn nghỉ ngơi một chút, nam nhân lại bảo nhóc sờ đại điểu, sờ vài ba cái, nhóc lại bị ăn luôn. Bình thường nam nhân lạnh lùng, đặc biệt là khi làm việc công, gương mặt đó giống như tu la ở địa ngục. Nhóc sợ có một ngày nam nhân sẽ đối với mình như thế, cho nên chạy trước tốt hơn.
Nhưng chạy lại không thể chạy đến ngay cả một đầu mối tìm kiếm cũng không lưu, vạn nhất nam nhân muốn tìm nhóc, tìm không được nhóc, nhóc cũng không tiện trở về.
Cũng may nam nhân nhà nhóc tới tìm, hơn nữa hắn cũng nguyện ý dẫn nhóc đi học bản lĩnh cắn được dấu hôn đẹp. Ha ha, ra ngoài một chuyến thật sự có thu hoạch ngoài ý muốn.
Nam nhân mang nhóc về, trong thời gian này nhóc lại chạy vài lần, không có chỗ nào tốt, liền chạy tới chỗ tên ngốc. Tình cảm của tên ngốc và ca ca của hắn rất tốt, ngày ngày quấn lấy nhau, hơn nữa phì nhiêu không chảy ruộng người ngoài, hai người đều ưu tú như thế, nến để người khác tiện nghi thì tiếc lắm, hai người bên nhau mới là tốt nhất.
Đây là định luận ai dạy nhóc? Có xu hướng SM.
Sau đó, tiểu miêu dương có họ, nam nhân nhà nhóc nói yêu nhóc, đặt cho nhóc họ Ngải. Nhưng nhóc vẫn rất thích nam nhân gọi mình là tiểu phôi đản, chẳng qua, người ai cũng có họ, nhóc cũng không ngại cái này.
Tiếp sau đó, Ngải thiếu gia bị người ta cột chặt, nam nhân lập nhóc làm hậu. Nói là nhóc làm nam hậu sẽ có quyền lực rất lớn, nhưng nhóc ở trong hậu cung trừ quản một đám động vật, thì không còn phải làm gì nữa cả. Đây chính là quyền lực lớn hay sao?
Vì nam nhân nhà nhóc chỉ có một nam nhân là nhóc, cho nên, hậu cung an tĩnh đến mức tử khí trầm trầm, cho nên, nhóc thường hay gây chuyện, sinh thị phi. Hậu cung không có nữ nhân trẻ tuổi, nhưng cũng phải có lớn tuổi a, chẳng hạn như mấy phi tử không bồi táng theo tiên hoàng, cắt tóc người ta, bắt sủng vật người ta nuôi đem đi ăn, xong rồi còn đem da lông làm thành y phục tặng lại. Nếu không thì lại đào một cái hốc trong hoa viên hậu cung, luôn sẽ có nha đầu cung nữ té vào, không bị thương, nhưng dính một thân bùn đất là chuyện thường.
Nhóc cũng tìm được chút vui vẻ trong những hành vi ác liệt này, nếu không cuộc sống trong hậu cung thật sự rất chán.
Hiện tại, những hành vi ác liệt này chơi chán rồi, nhóc lại muốn chạy, lần này chạy đi đâu đây?