Cấm Ái Chi Tương Sủng

Chương 59

Chương 59: Ân oán đã là chuyện cũ
Tô Mộ Dung nhìn nam nhân mình đã từng tín nhiệm, trong lòng chợt dâng lên một chút ấm áp. Y quay lại nhìn hoàng thượng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta có chết cũng không làm theo nguyện của ngươi!” Tô Mộ Dung hận hoàng thượng, nếu không phải hắn, y vẫn sống yên cùng nữ nhân của mình, bọn họ vẫn là bằng hữu.

Nhưng hiện tại, vì sự ghen tỵ của hắn, bằng hữu biến thành thù địch, còn khiến y căm hận lầm Hoàng Phủ Diệu Dương mười mấy năm nay, đó là bằng hữu chi giao của y. Tuy hắn từng làm chuyện vô sỉ với y, nhưng trong sự căm hận của y, việc đó không chiếm bao nhiêu phần.

“Hận đi, hận còn tốt hơn là quên lãng. Nếu ngươi quên trẫm, trẫm mới sợ.” Hoàng đế nói xong muốn hôn Tô Mộ Dung, Lăng Ngạo mở miệng thật lớn, hiện tại, người đã bốn mươi tuổi còn diễn màn này, thật sự chịu không nổi, sức mạnh của ái tình thật vĩ đại, có thể khiến một nam nhân y quan chỉnh tề biến thành cầm thú.

Khi hoàng thượng nhìn Lăng Ngạo, dù có dục niệm, nhưng cũng áp xuống, xem ra ma lực của y không đủ lớn. Không bằng lão đầu tử đã bốn mươi tuổi đó.

“Có phải ta không có mê lực không?” Lăng Ngạo cắn tai Tô Dục hỏi hắn.

“Không, rất có mê lực.” Tô Dục trả lời khiến y an tâm. Lăng Ngạo thỏa mãn gật đầu, thoải mái hơn nhiều, cúi đầu, tiếp tục xem kịch.

“Hoàng huynh, ngươi buông Dung đệ ra!” Tam vương gia khẩn trương, đi tới kéo tay hoàng đế.

“To gan!” Hoàng đế gầm lên, nhưng chết cũng không chịu buông tay Tô Mộ Dung. Tình huống này không tốt lắm a, tay của hoàng đế có thể tùy tiện kéo hay sao?

“Hoàng Phủ Diệu Minh, ngươi buông ra!” Tô Mộ Dung gầm xong co chân phải lên, đá ra, mũi chân vừa hay đá trúng đầu hoàng đế.

Oa, Tô Mộ Dung thật lợi hại, ngay cả đầu của hoàng đế ngươi cũng dám đá, liệu có bị tội tru di cửu tộc hay không a? Ngàn vạn lần đừng liên lụy ta!

“Mộ Dung! Ngươi thế nhưng dám đá trẫm!” Hoàng đế hiển nhiên cũng không dám tin, nói thế nào hắn cũng là nhất quốc chi quân, thế nhưng bị người đá vào đầu sưng một cục, mặt mũi của hoàng đế hắn mất hết rồi.

“Đá ngươi là còn nhẹ đó! Ngươi đường đường nhất quốc chi quân, lại đi cướp thê tử của bình dân, ngươi làm hoàng đế mà không biết liêm sỉ, còn sợ bị người đá sao?” Tô Mộ Dung nói xong tấn công hoàng đế, vận chưởng phong, mang theo sát ý nồng đậm lao về phía hoàng đế.

“Mộ Dung, ngươi thật sự hận trẫm thế sao?” Hoàng đế hỏi một vấn đề cực kỳ ngu xuẩn.

“Ngươi nói xem? Hoàng Phủ Diệu Minh, hôm nay ta quyết lấy mạng chó của ngươi, ân oán nhiều năm nay cũng phải kết thúc rồi.” Tô Mộ Dung chiêu chiêu tấn công vào tử huyệt của hoàng đế, chỉ cần bị trúng một chiêu thì không chết cũng tàn phế. Hoàng đế vừa tránh vừa tức giận gầm lên: “Trẫm có chỗ nào không tốt?”

Kháo! Tại sao bất kể niên kỷ lớn nhỏ, bất luận nam nữ khi bị người ta cự tuyệt đều hỏi câu này vậy, câu này lưu hành dữ vậy sao.

“Không nhìn trúng ngươi, chỗ nào cũng không tốt, nhìn trúng ngươi, chỗ nào cũng tốt.” Tô Mộ Dung miệng đáp trả, nhưng động tác ở tay không chút chậm trễ, chiêu thức càng thêm lợi hại, như gió bão giận dữ đổ ụp lên người hoàng đế, hoàng đế không tránh nữa, bắt đầu phản kích.

Hai người đều là cao thủ, huơ chưởng huơ quyền tốc độ cực nhanh, khiến Lăng Ngạo nhìn tới hoa cả mắt, có chút tương tự như đánh đấm qua lại trong ‘Đường Bá Hổ điểm Thu Hương’.

Tam vương gia vẫn luôn đứng một bên không can thiệp, chỉ là ánh mắt luôn nhìn chằm chằm hai người, hắn đứng một bên Tô Mộ Dung, chỉ cần hoàng đế không tổn thương y, hắn sẽ không chen vào, có vài chuyện, cũng nên giải quyết thôi. Hôm nay bất luận là ai đánh bị thương, đều là tất nhiên.

Không thấy máu, không tổn thương ai, thì ân oán này, vĩnh viễn không thể nào trở thành quá khứ. Ân oán giữa bọn họ xong rồi, hắn sẽ dễ thỉnh tội với Tô Mộ Dung. Mỗi người đều có dự định riêng.

Lăng Ngạo nhìn một lúc, chỉ cảm thấy choáng đầu, y nhắm mắt lại, dựa đầu vào vai Tô Dục, cắn lỗ tai hắn hỏi: “Tương tai ta cưới vợ, ngươi có chiếm vợ của ta không?”

Tô Dục trừng mắt nhìn y như nhìn quái vật, mất nửa ngày mới phun ra một câu: “Ta sẽ không để ngươi rời khỏi ta, ta không cho phép ngươi lấy vợ.”

“Thiệt bá đạo a!” Lăng Ngạo không muốn nhìn thấy cảnh tượng bọn họ đánh nhau, y cũng không muốn học lỏm, như vậy còn không bằng đùa giỡn với nam nhân nhà mình, bớt lãng phí thời gian.

Kéo tiểu nam nhân của mình, dâng lên đôi môi non mềm, cùng hắn môi lưỡi triền miên.

Khi hai người đang hôn nhau tới thở dốc, trong phòng phát ra một tiếng ầm, Lăng Ngạo và Tô Dục vội tách ra nhìn xem là chuyện gì. Oa! Đánh gian phòng thủng một lỗ rồi, đất cát văng đầy đất.

“Dục Nhi, ngươi có thể đánh tường ra một lỗ động như vậy không?” Lăng Ngạo kéo tay áo Tô Dục truy vấn. “Có thể, nếu ngươi dùng toàn lực cũng được.” Tô Dục ôm thắt lưng y, cũng giống như khi hai người lén lút trèo lên đây, trước tiên không cần quan tâm người bên dưới có thể nghe thấy động tĩnh hay không, dù sao bọn họ đã cố gắng cẩn thật hết sức.

Náo nhiệt a, sao có thể không đi xem. Sau khi Lăng Ngạo kéo Tô Dục về phòng liền chạy ra từ đường cửa sổ, lao thẳng lên nóc nhà. Biết rõ đến nhìn không tốt lắm, nhưng dù sao cũng là cha của Tô Tử Trúc, làm nhi tử muốn biết chuyện của cha, cũng không phải rất kỳ quái.

“Ta lợi hại đến vậy sao?” Lăng Ngạo nhìn cánh tay nhỏ nhắn của mình, tay này chính là cầm ngân phiếu cầm dao phẫu thuật, chứ sao có thể làm chuyện thô lỗ này.

“Ân.” Hai người Tô Dục nhảy lên nóc phòng khác, nhìn được rõ hơn.

“Hoàng Phủ Diệu Minh, hôm nay ngươi để mạng lại đi.” Tô Mộ Dung đỏ mắt, tuy nói là đánh quyền không, nhưng dùng hết lực. Hoàng đế không nỡ tổn thương y, cũng đã chịu mấy quyền.

“Bọn họ muốn đánh đến khi nào a?” Lăng Ngạo thò tay vào lòng Tô Dục, nhớ hình như trong ngực hắn có chứa nửa bịch kẹo đỗ. Không tìm thấy kẹo, chỉ mò được một túi tiền, bên trong là bạc cứng cứng, thất vọng bĩu môi: “Ta đói rồi. Nửa bao kẹo đỗ đâu mất rồi?”

“Hư rồi. Ta vứt rồi.” Tô Dục giống như hài tử làm sai chuyện, đặc biệt khi nhìn thấy Lăng Ngạo sụ mặt. “Ta đi tìm chút điểm tâm. Tô Dục hôn hôn mặt Lăng Ngạo, thả người phóng xuống, đi tìm đồ ăn cho Lăng Ngạo.

Lăng Ngạo dài cổ đợi đồ ăn về, bên kia vẫn đánh nhau ngập trời, cứ như phim võ hiệp, thỉnh thoảng liếc một cái, xem thử có tử thương chua. Có thể là sức mạnh của họ ngang bằng, cho nên đánh mãi vẫn không phân cao thấp.

Không bao lâu sau Tô Dục trở về, trong tay cầm hộp đựng cơm, đây là đến nhà bếp càn quét, nếu không sao có nhiều đồ như vậy.

“Ăn đi, còn nóng đó.” Tô Dục gắp một miếng thịt đưa tới miệng Lăng Ngạo, Lăng Ngạo không chút khách khí nuốt vào bụng. Một bên có tiểu nam nhân của mình đút đồ ăn, một bên thưởng thức cha mình đuổi gϊếŧ thù nhân, ít nhất cái này không phải người bình thường có thể thấy được.

Cuối cùng bọn họ đánh đến khi mặt trời lặn, kết thúc bằng hoàng thượng bị Tô Mộ Dung đánh xưng mặt, phun máu.

“Đánh xong rồi, ngươi đoán xem tiếp theo họ sẽ làm gì?” Lăng Ngạo dựa lên người Tô Dục, bình tĩnh hỏi hắn.

“Không biết.” Tô Dục nói thẳng, hôm nay đối với hắn mà nói, đả kích thật sự không tính là ít. Thì ra phụ thân của mình không phải là tam vương gia, mà là hoàng thượng. Nhưng hắn không bận tâm, chỉ là nữ nhân đó thế nhưng ngay cả việc ai ở bên mình cũng không thể làm rõ, hắn cảm thấy nàng thật không đáng.

Bỏ lại nam nhân đối đãi tốt với mình. Sau đó lại bị người ta ném đi như ném gói đồ, nàng cảm thấy sống như vậy đáng sao? Chỉ vì mấy kiện y phục đẹp, mấy bộ trang sức dễ nhìn?

“Thích thế nào thì thế ấy đi, chúng ta đi ngủ thôi.” Lần này thật sự là đi ngủ, không phải lấy cớ đi ngủ chạy đi xem lén.

“Đợi một chút.” Tô Dục kéo y lại. “Ngươi không phải muốn nói với hoàng đế về chuyện chỉ hôn của Hiên Viên tướng quân sao.”

“Tên ngốc. Lúc này đang nổi giận a. Đợi vài ngày nữa mới thử, nếu hoàng thượng không chịu thu hồi lệnh, vậy thì chỉ có thể tự mình động thủ thôi. Muốn trèo lên giường nam nhân của lão tử, không có cửa đâu.” Lăng Ngạo bảo vệ địa vị của mình, bất luận là ai, cũng đừng mơ chiếm cứ.

Tô Mộ Dung hôm đó uống thật say cùng tam vương gia, sau đó nữ nhân kia đến, khi thấy Tô Mộ Dung thì quả thật ngây cả ra, căn bản không nghĩ tới cuộc đời này còn có thể gặp lại Tô Mộ Dung. Khóc đến đứt ruột đứt gan, gương mặt xinh đẹp đẫm lệ, đáng thương động lòng người, nếu là vào mười mấy năm trước Tô Mộ Dung nhất định không chút do dự kéo nàng vào lòng, dù sao cũng là nữ nhân mình đã chọn, nhưng hiện tại, hắn không có một chút cảm giác nào.

“Tô lang ~” Nữ nhân nhẹ giọng gọi nam nhân trước đây của mình, khóe môi Tô Mộ Dung giật giật vài cái, vô cùng lễ mạo gật đầu xa lạ nói: “Thỉnh phu nhân tự trọng, gọi tại hạ là Tô Mộ Dung.”

Nước mắt của nữ nhân càng nhiều, nam nhân này từng sủng nàng yêu nàng như thế, nhưng nàng vì vinh hoa phú quý mà từ bỏ nam nhân tốt thế này, nàng đã làm gì vậy?

“Ngươi về trước đi.” Tam vương gia bảo nha hoàn đưa nàng về viện, tam vương gia biết cây kim này luôn gâm trong cổ họng Tô Mộ Dung, nhìn thì không thấy, nhưng vẫn luôn vướng trong đó.

Nữ nhân đi rồi, ba bước lại quay đầu một lần, mà Tô Mộ Dung vẫn không nhìn nàng thêm lần nào nữa. Tình cảm không còn, đã thật sự là quá khứ. Muốn tái hợp, ông trời không cho cơ hội lần thứ hai.

“Dung đệ, ngươi muốn trừng phạt ta thế nào cũng được, ta sẽ không trả đòn.” Năm đó, hắn thay hoàng huynh gánh chịu tội danh, Tô Mộ Dung từng tìm đến nhà hắn lý luận, lúc đó, hắn cũng rất ủy khuất, thấy người mình thích đứng ở đó chỉ vào mũi mình mắng chửi, trong lòng khó chịu, nhất thời tức giận gầm lên: “Ta không chỉ muốn nàng, mà còn muốn ngươi!”

Cứ như vậy, hắn cưỡng chiếm thân thể Tô Mộ Dung, sau khi thái tử lúc đó biết được tin tức, muốn đón Tô Mộ Dung vào thái tử điện, kết quả xém chút để Tô Mộ Dung hỏa thiêu cả thái tử điện.

Hiện tại cũng đã đến lúc hắn nên trả món nợ này rồi, tam vương gia nâng bình rượu lên rót mạnh, Tô Mộ Dung cái gì cũng không nói. Bóp nát ly rượu trong tay ném về phía tam vương gia, tam vương gia không tránh, mảnh vỡ của ly rượu cắt đứt một lọn tóc của hắn.

Cắt tóc đoạn tình đoạn nghĩa. Y cắt đứt tất cả vướng bận giữa bọn họ.

“Mấy năm nay đa tạ ngươi chiếu cố Tử Trúc. Tương lai y sẽ báo đáp ngươi.” Tô Mộ Dung quay người đi. Tam vương gia đuổi theo. “Dung đệ, chúng ta có thể nào trở lại làm bằng hữu không, ta không cầu gì khác, chỉ cần ngươi thỉnh thoảng đến thăm ta, có thể biết ngươi sống thế nào là đủ rồi.”

“Tam vương gia, cần gì khổ sở vậy, đừng tiếp tục gia tăng phiền não nữa.” Tô Mộ Dung cảm thán một tiếng. “Tên Hiên Viên Cẩm kia đã có hôn ước, Tử Trúc vì thế mà phiền lòng, ngươi có thể giúp thì giúp họ một chút, tình này tương lai ta sẽ trả lại.” Tô Mộ Dung quay người phóng đi, tam vương gia nhìn theo thân ảnh của y đứng mãi không động.

Tất cả đều là vì tình a, chữ tình này quả thật giày vò người.

Sáng sớm Lăng Ngạo cùng tiểu nam nhân của mình trèo ra khỏi ổ chăn đi tìm Tô Mộ Dung, nghe thấy tin hắn đã đi, cũng không có quá nhiều kinh ngạc.

“Tam vương gia, nếu đã như vậy, chúng ta cũng không tiếp tục làm phiền nữa.” Lăng Ngạo gật gật đầu với tam vương gia chuẩn bị ly khai.

“Tử Trúc, ngươi không hận ta sao?” Tam vương gia trong một đêm già đi rất nhiều, khí thế uy nghiêm trước kia giống như đã tan biến sạch trong một đêm.

“Hận ngươi cái gì? Hận có thể khiến chuyện không muốn phát sinh không phát sinh sao? Nếu là thế, thì mọi người đều thích hận rồi.” Lăng Ngạo mỉm cười vỗ vai tam vương gia. “Ta phải cảm tạ ngươi, dù sao ngươi cho ta niềm vui vẫn nhiều hơn thống khổ, ngươi không bạc đãi ta, ngươi đối với ta tốt, ta biết. Tuy ngươi là thông qua ta mà đối tốt với người khác, ta hiểu, nhưng dù sao người thu lợi là ta. Ta nên cảm kích ngươi.”

“Ngươi đừng nói như thế, ta già còn không nghiêm, hơn nữa ta đã lừa dối ngươi.” Tam vương gia rõ ràng thích Tô Mộ Dung, nhưng vì Tô Tử Trúc và Tô Mộ Dung tướng mạo rất giống nhau nên hắn chiếm thân thể Tử Trúc, còn nói thích Tử Trúc, kỳ thật hắn biết rõ hắn thích chính là gương mặt giống với Tô Mộ Dung và bản tính thanh lãnh đó.

“Đừng nói lừa hay không, ngươi không làm khó ta, ta biết.” Khi Lăng Ngạo quay người muốn đi thì tam vương gia nói: “Thân sự của Hiên Viên Cẩm, hoàng thượng không thể thu hồi mệnh lệnh, ngươi dự tính làm thế nào?”

“Ta nhớ hoàng thượng thích thả người vào trong ổ chăn của người ta, mấy ngày trước thái tử đã trúng chiêu rồi. Ta nghĩ chúng ta cũng có thể dùng cách này, lão yêu bà tử hoàng hậu đó chỉ biết đến người trong nhà mình, hoàn toàn không xem hài tử của người khác ra gì. Dục Nhi và bà ta có tư thù, ta nhất định phải báo thù cho hắn. Nếu không trong lòng ta luôn khó chịu.” Lăng Ngạo cần mượn một vài nhân thủ của tam vương gia, nhiều người dễ hành sự.

“Ta giúp ngươi đưa mỹ nam đến chỗ hoàng hậu.” Tam vương gia không chối từ, cho dù Tô Mộ Dung không mở miệng. Lăng Ngạo mở miệng hắn cũng sẽ giúp.

“Được.” Lăng Ngạo lập tức đáp ứng, nếu đưa mỹ nam lên giường của Phụng Hoàn, tạm thời có thể giải quyết phiền toái này, nhưng hoàng hậu có nhiều hơn một Phụng Hoàn, chẳng qua bà ta cần là cần một người giám sát Hiên Viên Cẩm, bất cứ nữ nhân nào cũng có thể. Nhưng đẩy hoàng hậu xuống đài, thì không còn người nào điêu lộng bên gối hoàng thượng nữa.

Muốn trị phải trị triệt để một chút, không thể chỉ diệt phần ngọn, phải trừ tận gốc. Lần này cắt đứt hậu đài mạnh mẽ của hoàng hậu, như vậy bất kể có bao nhiêu Phụng Hoàn cũng không đáng ngại.

Lăng Ngạo biết chiêu này của mình có hơi ác một chút, nữ tử sợ nhất chính là danh tiết bị tổn hại, càng huống hồ là hoàng hậu thiên hạ mẫu nghi. Kỳ thật không cần nam nhân xâm phạm bà ta, chỉ cần nằm chung một chiếc giường là đủ. Còn về thao tác thế nào là chuyện của tam vương gia, y chỉ cần đợi tin tốt là được.

Hiên Viên Cẩm cũng không rảnh rỗi, muốn khiến nữ nhân đó không thể gả vào nhà hắn, vậy thì phải để nàng ta gặp được người nam nhân mà nàng ta cho là tốt hơn cả hắn, trong quan viện tốt nhất hắn tìm được nam nhân phong lưu anh tuấn để theo đuổi Phượng Hoàn, một cảnh tượng tình cờ gặp gỡ, không tin Phụng Hoàn không để tâm đến người kia.

Chỉ nửa tháng, hoàng hậu đã rớt đài. Hoàng thượng phế hoàng hậu, biếm vào lãnh cung.

Thân sự của Phụng Hoàn và Hiên Viên Cẩm cũng thất bại, Lăng Ngạo thỏa mãn trở về biên quan. Trước khi đi y nói một câu với tam vương gia: “Thích một nam nhân không phải chỉ dựa vào miệng nói là xong, nam nhân phải thừa nhận áp lực rất lớn, nếu thật sự yêu y thì nên tìm y về.”

Tô Mộ Dung chỉ có một nơi có thể trở về, nói địa điểm cho tam vương gia. Đi hay không đi là chuyện của tam vương gia, có dũng khí thì nên đi, dù sao bọn họ không còn trẻ nữa, không còn bao nhiêu cái mười mấy năm để mà lãng phí.

Trước khi đi bọn họ gặp mặt nữ nhân đó một lần cuối cùng, trong nửa tháng ngắn ngủi nữ nhân đã già đi rất nhiều. Tinh thần rất kém, khi thấy hai người đến, nàng rất cao hứng, mẫu tử ba người cùng dùng cơm, khi nàng nhìn thấy ánh mắt Tô Dục nhìn Lăng Ngạo, do dự một lúc mới mở miệng: “Các ngươi, tương lai cũng dự định sống thế này sao?”

“A, tạm thời thì thế này, tương lai chắc ngươi không thể ôm tôn tử rồi.” Lăng Ngạo gắp đồ ăn cho nữ nhân, y chỉ có thể nói xin lỗi, y vẫn thích nam nhân hơn. Nữ nhân quá yếu đuối, động một chút là khóc, khiến y phiền lòng.

“Cũng được. Các ngươi chăm sóc cho nhau ta cũng yên tâm.” Nữ nhân nhìn Lăng Ngạo, yếu ớt nói: “Ngươi vẫn như trước đây, một chút cũng không đổi.”

“Y sẽ không trở về kinh thành nữa, ân oán ở đây đều đã xong rồi.” Thật ra Lăng Ngạo hy vọng mỗi người đều có cuộc sống của mình, đều có thể vui vẻ.

“Ta biết, y không nguyện ý gặp mặt những người có lỗi với y nữa.” Nữ nhân nói xong thở dài, sau đó ngẩng đầu dùng khẩu khí dò hỏi hỏi y: “Nếu mẹ muốn tái giá, các ngươi liệu có xem thường mẹ không?”

Lăng Ngạo nhíu mày, tái giá?

“Sống vinh hoa phú quý nhiều năm như thế, kỳ thật ta không hề vui vẻ. Tam vương gia căn bản không chạm vào ta, ta biết hắn không thích ta. Ta muốn có cuộc sống bình thường, từ bỏ tất cả, tìm một hán tử nông gia, cơm canh đạm bạc cũng được, chỉ cần có người chia sẻ ấm áp.” Nữ nhân đã quá tịch mịch, mười mấy năm nay, nàng đã đạt được ước muốn ban đầu, nhưng đồng thời nàng cũng mất đi thứ quan trọng nhất.

“Cũng tốt.” Lăng Ngạo mỉm cười nói: “Nên dụng tâm chọn lựa cuộc sống.”

Nữ nhân nghe thấy y khích lệ, cảm động đỏ mắt. Nàng vốn muốn chết cho xong, nhưng nàng lại nguyện ý sống tiếp, dùng ký ức hạnh phúc không bao nhiêu của nàng để tiếp tục sống. Ít nhất nàng có hai nhi tử, khi muốn gặp, nàng có thể gặp chúng.

“Chúng ta ở tại biên quan, nếu ngươi có chuyện cần thì đưa tin tới cho ta.” Lăng Ngạo không mặc kệ nàng, mặc nàng tự sinh tự diệt, nàng là một nữ tử, nữ tử trong mắt y là đại biểu cho sự yếu thế, cần có nam nhân chăm sóc.

“Được.” Nữ nhân rất cảm động, khi nhìn sang nhi tử còn lại, trong mắt lộ ra sự phức tạp, sự ra đời của nhi tử này được Tô Mộ Dung mong đợi, nhưng lại bị thân sinh phụ thân của mình không ngó ngàng. “Mẹ sinh lỗi các ngươi, hôm nay các ngươi nhất định phải hạnh phúc.”

“Chúng ta hiện tại rất hạnh phúc.” Tô Dục đáp lại, hắn không giỏi nói chuyện, nhưng hắn nguyện ý nói cho nàng biết cuộc sống hiện tại, chính là điều mà hắn muốn. Chỉ cần sống bên ca, thì đã rất hạnh phúc.