Cấm Ái Chi Tương Sủng

Chương 50

Chương 50: Tình ái giản đơn
Nam nhân cúi đầu nói gì đó bên tai nhóc, nhóc lập tức xua hết buồn bực, cười tươi rói. Lúc này mới chịu chẩn mạch cho Lăng Ngạo, chẩn mạch xong, đổ ra một viên dược hoàn, dược hoàn đen thui, không giải thích gì chỉ trực tiếp nhét vào miệng Lăng Ngạo.

Hiên Viên Cẩm ngại thể diện của nam nhân nên không lên tiếng, Tô Dục thì rất tin tưởng Thập Tam, hai người họ cứ đứng nhìn Thập Tam thô lỗ nhét được hoàn vào miệng Lăng Ngạo. Nếu lúc bị đối đãi thô lỗ thế này mà Lăng Ngạo còn không tỉnh, thì thật sự đã biến thành hoạt tử nhân.

“Thao! Ai hãm hại miệng lão tử?” Lăng Ngạo lập tức bật dậy như một khối thuốc nổ, dọa hết mọi người trong phòng.

“Ca..” Tô Dục ngẩng đầu, nhìn Lăng Ngạo chăm chú, nước mắt lưng tròng.

Lăng Ngạo ngây ra, âm thanh này quá quen thuộc, y nhìn theo hướng đó, Tô Dục trừng to hai mắt, đỏ như mắt thỏ, Lăng Ngạo nhìn chăm chăm nửa ngày, giống như đang xác định bản thân có phải nhìn thấy ảo giác. Cuối cùng thấy Tô Dục thập phần không hình tượng khóc lớn mới tin là bản thân không phải đang xuất hiện ảo giác, đích thật là Tô Dục còn sống khỏe trở về.

“Tiểu tử thúi!” Lăng Ngạo không nghĩ gì cho ngay một bạt tai. “Cho ngươi đi bắt cá! Lão tử có nói muốn ăn canh cá sao? Ngươi còn dám không nghe lời nữa, lão tử đánh chết ngươi!”

Tô Dục quỳ ở đó mặc Lăng Ngạo dùng cánh tay không chút sức lực tát mình. “Nói! Ngươi còn dám không nghe lời chạy lung tung nữa không?” Lăng Ngạo trước giờ không sợ người khác biết tính khí của mình không tốt, dù sao y chính là như vậy, ai thích nói gì thì nói.

“Không dám nữa.” Tô Dục ôm y khóc lớn, vùi đầu vào thắt lưng Lăng Ngạo, hít đủ hương vị trên người y, cảm thấy đặc biệt an tâm.

“Ngoan, sau này đừng chạy loạn.” Lăng Ngạo ôm đầu Tô Dục, sau đó ngất xỉu trên vai hắn. Cỗ sức lực đanh đá trước đó có lẽ là do nộ hỏa công tâm tạo nên, lúc này nộ hỏa đã tan, người liền giống như quả bóng xì hơi, lập tức xẹp lép.

Cũng may lần này y chỉ là ngất xỉu, viên dược hoàn màu đen của Thập Tam có thể cứu mạng, chỉ cần còn hơi thở thì còn cứu được. Đó là sư phụ nhóc cho nhóc để bảo mạng a, nhóc tiếc nuối vô cùng. Chỉ là nhóc nghĩ, cứu sống người này rồi, người này có thể dạy nhóc làm sao cắn được vết răng đẹp như vậy lên người nam nhân của mình, đừng khó coi giống như chó cắn.

Tư duy đơn giản như thế, làm thiếu niên thật tốt.

Sau khi Tô Dục an toàn trở về, trạng thái tinh thần của Lăng Ngạo cũng ngày một tốt hơn. Thập Tam ngày ngày đi theo sau mông hai người, cũng sắp trông mong đến lồi mắt, vậy mà hai người này cũng không chịu cắn nhau.

“Đây là tiểu hài tử nhà ai, sao luôn đi theo đại nhân như vậy?” Lăng Ngạo nhìn hài tử khả ái, ngày ngày nhìn chăm chăm vào miệng mình, còn cho rằng bản thân ăn thứ gì không lau sạch miệng. Kết quả lau mấy lần, đều không có vết bẩn. Cuối cùng, y xác định hài tử này có thói quen nhìn miệng người khác.

“Tử Dục, ngươi bảo y cắn cổ ngươi đi, ta học theo.” Thập Tam cuối cùng chịu không nổi, nói thẳng ra yêu cầu không chút tị hiềm. Dù sao nhóc và Tô Tử Dục đã quen thuộc, hơn nữa nhóc còn từng cứu mạng hắn, chắc sẽ không bị cự tuyệt.

“Chuyện gì vậy?” Lăng Ngạo quay đầu hỏi Tô Dục, Tô Dục đỏ bừng mặt, ngoan ngoãn nói: “Lần trước khi ta được nó cứu, nó thấy vết răng ngươi cắn trên cổ ta. Nó bảo vết răng rất đẹp, nhất định muốn học, lần này nó đến biên quan, chính là, chính là…”

Lăng Ngạo đã hiểu, tiểu hài tử này sợ là không biết cách tạo hôn ngân, chỉ đơn giản dùng răng cạp, cho nên, mới mặt dày ngàn dặm truy tới đây bái sư, thật có đủ nghị lực mà, nói ra thì có ai sẽ tin?

Thành, ta sẽ cho tiểu thí hài ngươi mở rộng nhãn giới, xem lão tử cắn thế nào, học xong càng nhanh thì càng mau biến đi chỗ khác, đừng cứ mãi theo sau mông lão tử.

“Tiểu hài nhi, xem cho rõ nha!” Lăng Ngạo kéo cổ Tô Dục, làm điệu bộ như quỷ hút máu đã tám trăm năm chưa được hút máu, khè răng ra, nhắm vào phần cổ bên ngoài cổ áo của Tô Dục cắn xuống, còn mυ'ŧ ra tiếng, khiến Thập Tam rất ngưỡng mộ.

Miệng Lăng Ngạo rời khỏi cổ Tô Dục, Thập Tam liền dõi mắt theo đóa hoa như ong mật, lập tức chen vào. “Thật đẹp” Thập Tam nhìn dấu hôn khá giống hình đôi môi đó, quả thật ngưỡng mộ không thôi.

“Được rồi, tiểu hài nhi, tìm nam nhân nhà ngươi luyện tập đi.” Phất tay, Lăng Ngạo muốn xua Thập Tam đi.

Thập Tam vẫn đi theo sau mông hai người, lần này Lăng Ngạo đã có chút không vui, không phải đã cho nhóc được quan sát miễn phí rồi sao, còn theo họ làm gì nữa.

“Sao ngươi vẫn đi theo chúng ta? Tìm nam nhân của ngươi luyện đi.” Lăng Ngạo dừng bước, chuẩn bị dụ dỗ tiểu hài nhi trở về bên cạnh nam nhân.

“Ta không học được.” Thập Tam cũng rất ủy khuất, chỉ một chút như vậy, sao nhóc học được chứ?

Lăng Ngạo vỗ đầu mình, thật muốn đánh một quyền chết nhóc cho rồi. Nhưng mà, y lại không dám, như vậy là ngược nhi đồng. “Đã hôn thử chưa? Trước tiên cứ đi hôn, dùng lực mυ'ŧ vào, dùng hết sức lực bình sinh của ngươi, có bao nhiêu sức thì sử bấy nhiêu.” Lăng Ngạo kiên nhẫn dạy một tiểu hài nhi phải làm sao tạo ra vết hôn ngân xinh đẹp.

Bảo tiểu hài nhi tự luyện tập với cánh tay trắng nõn của mình, đợi khi cánh tay nhỏ trắng nõn của tiểu hài nhi đều là hôn ngân, giống hệt như nổi mẩn, từng đốm từng đốm, cũng vẫn không thể mυ'ŧ ra được vết răng nhỏ làm bản thân thỏa mãn.

Lăng Ngạo đã có chút chịu không nổi, tiểu hài nhi này là ngốc thật hay giả ngốc. “Đi, cắn nam nhân nhà ngươi đi, hắn da dày, cắn cũng không đau, đừng cắn cánh tay nhỏ của ngươi mãi.” Lúc này Lăng Ngạo đã quên đó là chủ ý tồi do y đưa ra.

“Nga!” Tiểu hài tử nhìn cánh tay của mình, có chút ủy khuất chạy đi tìm nam nhân.

“Hài tử này. Thật nhỏ a,” Lăng Ngạo nghĩ nếu mình kết hôn vào hai mươi, hài tử chắc cũng lớn cỡ này.

“Ngươi cũng không lớn.” Tô Dục khoát vai y nhẹ giọng nói.

Lăng Ngạo nhìn bộ dạng của mình, đích thật chẳng lớn chút nào. Gương mặt này, tính ra cho dù thêm vài năm nữa cũng không lớn thêm, trời sinh gương mặt búp bê, trông lúc nào cũng trẻ.

Tô Dục ngày ngày không rời Lăng Ngạo một tấc, Hiên Viên Cẩm cũng ngày ngày đi theo nam nhân của Thập Tam. Nam nhân của Thập Tam có lai lịch không nhỏ, họ Hoàng Phủ, có quan hệ thân thuộc trực hệ với hoàng đế lão tử, hắn còn phải gọi hoàng đế lão tử là phụ hoàng.

“Hiên Viên tướng quân, Tô Tử Trúc này sao lại thú vị như thế?” Hoàng Phủ Hoằng Đức mỉm cười, nghĩ đến bộ dáng đột ngột bật dậy đanh đá mắng chửi đó của Tô Tử Trúc liền thấy buồn cười. Y như vậy cách biệt rất lớn với Tô Tử Trúc trong lời đồn.

“Thái tử điện hạ chắc không biết, trước đây Tử Trúc không như vậy, tính tình rất lạnh, ta nói mười câu, y mới đáp một câu. Lời nói văn nhã, trước giờ chưa từng thốt ra một từ dơ bẩn nào, bắt đầu từ chuyện xảy ra năm đó, y liền biến thành như thế, cả người hoàn toàn thay đổi. Nhưng mà, khi lãnh tĩnh lại, thì còn đáng sợ hơn trước đây.” Hiên Viên Cẩm và Hoàng Phủ Hoằng Đức, một là quân một là thần, nhưng bọn họ lại có chút tư giao, dù sao niên kỷ ngang nhau, có hoàng tử nào lại không có một hai tâm phúc của mình.

“Đúng là một báu vật, chỉ dựa vào một câu ‘lão tử’ hôm đó y nói, ta có thể xác định, sau này cuộc sống của ngươi tuyệt đối không nhàm chán.” Hoàng Phủ Hoằng Đức cười ha ha, tiếng cười sảng khoái.

“Ha ha, đúng a! Một chút cũng không nhàm chán.” Hiên Viên Cẩm gật đầu cười hùa.

“Vậy Tô Tử Dục đó là ai?” Hoàng Phủ không phải người có lòng hiếu kỳ quá mạnh, chỉ có thể nói người này và phụ hoàng của mình, hay là hoàng thúc kia có tướng mạo rất giống, hắn có muốn bỏ qua cũng không được.

Hiên Viên Cẩm vừa nghe nhắc tới Tô Tử Dục, trong lòng liền nghẹn đầy khó chịu. Nửa ngày cũng không nói gì, kỳ thật tình huống trước mắt, hắn cũng thật sự không có gì tiện nói.

“Tình cảm này, thật sự mệt người a.” Hoàng Phủ bày ra thái độ người từng trải, hắn thật sự cảm thấy rất mệt. Thử nghĩ tới những lời nhàn ngôn đàm tiếu đi, chỉ vậy thôi đã có thể nổ cả đầu.

“Cũng được. Ta cũng không dự định thành thân, chúng ta cũng không có áp lực gì.” Hiên Viên Cẩm mỉm cười, hắn chẳng qua là một quan viên mà thôi, chuyện thành thân hay không chỉ cần bản thân tự quyết là được. Trừ khi hoàng thượng chỉ hôn cho hắn, nếu không, hắn muốn không thành thân thì không thành thân. Mà thái tử thì không được, trọng trách của hắn quá nhiều, không thể làm theo ý muốn.

“Ngươi vẫn nên cẩn thận một chút, nha đầu Phụng Hoàn đó vẫn còn mong nhớ ngươi.” Lời của Hoàng Phủ Hoằng Đức tuyệt đối không phải chỉ hù dọa hắn, hắn nhất định đã nghe được phong thanh gì rồi mới nói như thế.

“Phụng Hoàn cũng thật là, sao còn chưa chịu gả đi. Hoàng thượng nên sớm chỉ hôn cho nàng đi.” Hiên Viên Cẩm vừa nghe tới cái tên Phụng Hoàn, liền đau đầu.

Lần trước hồi kinh thành, nghe nói Phụng Hoàn và Hoàng hậu đi chay tịnh, phải một năm mới về. Sao nhanh như vậy đã có lời đồn thổi.

“Theo như ta nghe nói, hoàng hậu đã đáp ứng thân sự của các ngươi, Phụng Hoàn mới chịu đi theo hoàng hậu chay tịnh. Ngươi nên sớm nghĩ đối sách đi, ta xem tính khí của Tô Tử Trúc, không phải là người dễ khống chế đâu.” Hoàng Phủ Hoằng Đức tuy không tiếp xúc nhiều với Lăng Ngạo, nhưng có thể cảm giác được người này kỳ thật không phải rất dễ sống chung. Ngươi cảm thấy y không có yêu cầu gì, nhưng trên thực tế y rất khó nói chuyện.

“Ta biết.” Hiên Viên Cẩm thở dài, hiện tại Lăng Ngạo ngày ngày đều bị hỗn tiểu tử Tô Dục đó bá chiếm, hắn ngay cả tay cũng không được nắm, phiền muộn muốn chết. Kết quả Lăng Ngạo ngày ngày cứ ở bên Tô Dục, hoàn toàn bỏ lơ hắn, càng khiến hắn buồn bực.

Khi hai người trầm mặc, thì nghe thấy một âm thanh vui vẻ vang lên: “Hoằng Đức, Hoằng Đức!” Hoàng Phủ Hoằng Đức quay người giang hai tay ra, đón lấy tên nhóc đang lao tới.

“Đi đâu chơi vậy?” Hoàng Phủ Hoàng Đức nhéo mũi Thập Tam, sủng ái hỏi nhóc.

“Hoằng Đức, ngươi xem ngươi xem, cái nào đẹp?” Thập Tam đưa hai cánh tay nhỏ trắng nõn của mình ra, kéo tay áo lên, mặt Hoàng Phủ Hoàng Đức liền sầm xuống. Vết cắn chi chít thế này, sao lại cắn thành thế này?

“Tiểu phôi đản a, sao ngươi ngốc như vậy chứ, có đau không?” Hoàng Phủ Hoàng Đức đau lòng. Chỉ vì một câu nói của mình, tiểu phôi đản liền nhận định vết răng của người khác cắn đẹp hơn vết răng của nhóc, thầm phát thệ sẽ học được bản lĩnh cắn ra dấu vết thật đẹp.

Hiện tại hai cánh tay nhỏ bị cắn đến đổi màu, hắn đau lòng vô cùng. Ôm Thập Tam vào lòng, nhẹ hôn lêи đỉиɦ đầu nhóc: “Đừng tự cắn mình nữa, lần sau cắn ta, da ta dày, cho ngươi cắn tùy tiện.”

“Đúng a đúng a, nam nhân của Tử Dục cũng nói như thế đó, hắn nói da ngươi dày, cắn cũng không đau.” Thập Tam ruột thẳng, có gì nói đó.

Hiên Viên Cẩm mặt đầy hắc tuyến, lên tiếng nói còn có việc phải làm rồi vội tránh đi. Hoàng Phủ Hoàng Đức cũng rất bao che khuyết điểm, nếu để hắn ghi hận, thì không có chuyện gì tốt.

Thập Tam kéo nam nhân của mình, nhắm vào cổ nam nhân của mình, trái cắn cắn phải cắn cắn, cắn ra vết đẹp thì cao hứng vỗ tay liên tục. Hoàng Phủ Hoàng Đức đường đường là một thái tử, lại để một tiểu nam nhi ở đây chơi trò cắn cổ, nhưng hắn không hề cảm thấy không kiên nhẫn, ngược lại cảm thấy vô cùng vui vẻ.

Hiên Viên Cẩm tìm được hai người Lăng Ngạo, thấy Lăng Ngạo tựa lên vai Tô Dục, hắn rất ngưỡng mộ, cả trái tim đều trôi nổi trong vò dấm chua. Hắn cũng qua đó ngồi, Lăng Ngạo thấy hắn đen mặt, khóe môi nhẹ cong lên, sau đó nhân lúc hắn không phòng bị, cắn một phát lên cổ hắn, cũng hung hăng mυ'ŧ ra một dấu hôn ngân, Hiên Viên Cẩm bị Lăng Ngạo cắn một phát, tâm tình lập tức tốt hẳn lên, kéo Lăng Ngạo vào lòng mình, đặt y ngồi lên chân mình, cọ cọ cằm vào vai y.

Nũng nịu hệt như một con báo con, nhưng dù nũng nịu thế nào thì hắn vẫn là một con báo trưởng thành.

“Nói đi, có chuyện gì làm ngươi không vui sao?” Lăng Ngạo vẫn cảm thấy được, hắn có chuyện muốn nói.

“Tử Trúc, ngươi tin ta không?” Hiên Viên Cẩm thập phần nghiêm túc hỏi.

“Sao vậy?” Lăng Ngạo nhướng mày, câu nói này có ý gì? Hắn lừa dối y sao?

“Tử Trúc, ta yêu ngươi. Ngươi tin tưởng ta, ta thật sự yêu ngươi.” Hiên Viên Cẩm vội bày tỏ, Lăng Ngạo nghe xong buồn cười, gật đầu nói: “Ta biết.”

“Tử Trúc, bất kể người khác nói gì, ngươi đừng tin tưởng, ta chỉ yêu ngươi, nhớ chưa?” Hiên Viên Cẩm nhẹ mυ'ŧ vào vầng trán y, dung nhập ái ý của hắn đối với y vào miệng, rồi đặt nụ hôn lên môi y.

Nụ hôn rất nhẹ, Lăng Ngạo ôn thuận tiếp nhận.

Hôm nay Hiên Viên Cẩm có chút không bình thường, Lăng Ngạo cọ vào trán hắn hỏi: “Xảy ra chuyện gì sao? Nói ta biết.”

“Tử Trúc, chuyện này còn chưa xảy ra, ta chỉ không hy vọng một khi có chuyện không tốt xảy ra, ngươi lại không tin ta, sẽ hiểu lầm ta.” Hiên Viên Cẩm không phải tự dát vàng lên mặt, nha đầu Phụng Hoàn đó có chỗ dựa là hoàng hậu, vạn nhất hoàng hậu nhất định muốn chỉ hôn nàng cho hắn, chuyện nhất định sẽ phát sinh không vui. Đến lúc đó, hắn không hy vọng Tử Trúc sẽ hiểu lầm hắn, không quan tâm hắn.

“Đến lúc đó, chỉ cần không phải ngươi chủ động lừa dối, ta sẽ cùng ngươi sóng vai tác chiến.” Lăng Ngạo hôn lên trán hắn. Đứng lên, kéo tay hắn và Tô Dục cùng trở về doanh trướng.

Lần này Tô Dục học ngoan, Lăng Ngạo đi một bước, hắn liền theo một bước. Buổi tối ba người cùng ngủ, Lăng Ngạo ngủ chính giữa, trở người sang bên nào cũng đều có ***g ngực để dựa vào. Nếu cuộc sống tiếp tục mãi như vậy thì không có gì không tốt.

Khi Lăng Ngạo mở mắt ra, Hiên Viên Cẩm đang chăm chú nhìn y. Lăng Ngạo đáp lại hắn một nụ cười tươi như xuân phong, làm Hiên Viên Cẩm khẽ giật mình, bắt đầu ngứa người.

“Tử Trúc, ta muốn ngươi.” Hiên Viên Cẩm ôm Lăng Ngạo thật mạnh, Lăng Ngạo mỉm cười, sáng sớm, nam nhân đều sẽ có chút suy nghĩ này, đây là hiện tượng bình thường. Lăng Ngạo nằm sấp trên người Hiên Viên Cẩm, nhẹ giọng nói: “Chỉ sợ ta chưa làm được một nửa đã ngất rồi, thân thể này thật kém cỏi.”

Lăng Ngạo chưa nói xong, mặt Hiên Viên Cẩm đã rũ xuống. Lăng Ngạo cười hôn môi hắn, không vươn lưỡi ra, chỉ chạm nhẹ một cái. Cắn lỗ tai hắn nói: “Ta dùng tay vậy, ủy khuất ngươi vài ngày, đợi thân thể ta khỏi rồi sẽ cho ngươi ôm. Ôm đủ luôn!”

W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

Nói xong cũng không đợi Hiên Viên Cẩm có đồng ý không, y men tay vào trong tiết khố của Hiên Viên Cẩm, dùng móng tay xấu xa gảy gảy lên căn nguyên nóng bỏng đó.

Hiên Viên Cẩm hừ một tiếng, hai mắt đỏ sậm, cong người chủ động đòi hỏi. Lăng Ngạo cười nhẹ, vừa cắn tai hắn, vừa dùng ngón tay bao bọc thứ đó của hắn, vuốt lên vuốt xuống, càng vuốt càng nóng. “Tử Trúc!” Hiên Viên Cẩm cảm thấy chịu không nổi nữa, du͙© vọиɠ đã ngẩng đầu, huyết dịch toàn thân đều lao tới phần dưới của hắn, rất nóng, hắn cần giải phóng.

“Ta cũng yêu ngươi, rất yêu.” Lăng Ngạo tiến sát lại, lần này chủ động vươn lưỡi ra giao triền. Tay cũng gia tăng lực độ, bao lấy, thao lộng. Y thích như vậy, thích nam nhân này khi ở bên mình sẽ ý loạn tình mê, dáng vẻ này chỉ có y mới có thể thấy, sao y có thể dễ dàng trao cho người khác.

Y yêu nam nhân này, y tự biết rõ. Không chỉ đơn giản vì bản thân Tô Tử Trúc ở sâu trong tâm hồn, mà chính là y, cũng yêu nam nhân này.

Hắn đa nghi, thông minh, lại bá đạo. Niên kỷ trẻ như thế, lại có thể làm tướng quân, thì có nghĩa là rất tài năng.

Dù sao, y thích hắn. Nam nhân này cũng có một chút cố chấp, yêu y hơn cả bản thân. Như vậy là được rồi, y rất thỏa mãn.

Nam nhân càng lúc càng thở gấp, y hiểu điều này có nghĩa là gì. Sau khi du͙© vọиɠ của Hiên Viên Cẩm được giải phóng, Lăng Ngạo tìm một miếng khăn lau tay, vẫn duy trì tư thế nửa úp sấp trên người hắn. “Hiên Viên Cẩm, ngươi nói với tính khí của ta, ngươi có thể chịu được cả đời không?”

Hiên Viên Cẩm đang còn lơ lửng trên mây, vẫn đang hồi vị lại cảm giác vừa rồi. Vừa nghe câu này, lập tức từ trên trời rớt xuống. “Có ý gì?”

“Ngươi đừng khẩn trương, ta chỉ nói tính tình ta xấu như vậy, ngươi có thể sủng ta cả đời không phiền chán sao?” Lăng Ngạo hơi ngẩng đầu, đặt cằm lên ngực hắn, nhìn vào mắt hắn.

“Đương nhiên có thể!” Hiên Viên Cẩm vừa nghĩ đến những ngày tên hỗn tiểu tử Tô Dục đó mất tích, người trong lòng cũng như mất đi hồn phách, hắn vừa đau lòng vừa khổ sở, hiện tại không dễ gì mới khổ tận cam lai, sao hắn có thể để chuyện này dẫm lên vết xe đổ. Thương y sủng y, cũng phải khóa chặt y bên cạnh hắn.

“Vậy thì được, đợi chúng ta già rồi, khi biến thành tiểu lão đầu, chúng ta có thể cùng ngắm tịch dương.” Kỳ thật Lăng Ngạo chưa từng nghĩ tới chuyện xa vời như thế, chuyện của mười mấy năm sau, nghĩ đến làm chi, có nghĩ cũng không nhất định sẽ bước đi theo dự tính, nói như thế này, cũng chỉ cho mọi người cao hứng mà thôi.

“Ân, ta sẽ luôn bên ngươi.” Hiên Viên Cẩm hôn lên môi y, càng ôm chặt hơn, lúc này mới cảm thấy y chân chân thật thật đang ở bên hắn.

Hiên Viên Cẩm phải đi luyện binh, Lăng Ngạo không có chuyện gì cùng Thập Tam nghiên cứu xem hôn ngân thế nào thì đẹp hơn. Nam nhân của Thập Tam thì cùng Tô Dục mài giũa thân thủ ở một bên, võ công của hai người họ sàn sàn như nhau. Lăng Ngạo nhìn một hồi, thấy Thập Tam ngáp một cái, liền hỏi: “Ngươi cảm thấy họ rất nhàm chán sao?”

“A! Ngày ngày luyện võ thì thật nhàm chán, sư phụ ngày ngày bắt ta luyện công, ta không luyện, hắn liền mắng ta là đồ lười. Ta bỏ trùng vào ly trà của hắn, hắn liền mắng ta tiểu phôi đản, sau đó bắt luyện võ lâu hơn nữa, thật vô vị.” Thập Tam chu chu miệng, giống như những ngày đó lại xuất hiện trước mắt.

“Ha ha, ta cũng không thích luyện võ lắm, võ công của ta rất kém. Nhiều lắm cũng chỉ có thể đối phó với đồ đầu đường xó chợ.” Lăng Ngạo tự biết rất rõ.