Cấm Ái Chi Tương Sủng

Chương 21

Chương 21: Cái giá thê thảm
Chân Lăng Ngạo đau, liền ngồi chết dí trong xe ngựa không chịu ra ngoài, trừ ăn cơm với đi mao xí, y luôn chết dí trong xe, mặc xe ngựa lắc tới lắc lui cũng nhất quyết không ra. Cho đến khi vết thương trên chân khỏi hẳn, kết thành sẹo, Lăng Ngạo mới ra khỏi xe, ra ngoài dạo dạo.

Nếu nói người vận khí tốt, đi đường cũng sẽ nhặt được vàng. Lăng Ngạo cứ đi thuận theo bờ sông, đã có thể ‘nhặt’ được soái ca. Lăng Ngạo ngửi được vị máu nhàn nhạt, vốn muốn nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, nhưng khi nghe tiếng rêи ɾỉ đau đớn nhỏ vụn phát ra, bản tính bác sĩ của y lại triển lộ, chân không tự chủ được mà đi về nơi phát ra tiếng rên đó.

Nam nhân một thân hắc y mặt đầy máu ngã ở đó, Lăng Ngạo chậm rãi đi tới, người đó đã hôn mê. Lăng Ngạo kiểm tra sơ một lượt, cần phải trị liệu, nhưng y không có công cụ, cũng không có dược, chỉ có thể trở về cầu cứu binh.

“Hiên Viên Cẩm, bên đó có một người, bị thương, còn không cứu sẽ gặp nguy.” Lăng Ngạo một đường chạy về, thở không ra hơi.

“Người không liên quan, không cần để tâm.” Hiên Viên Cẩm nhàn nhạt đáp.

Đó là một mạng người a! Lăng Ngạo trừng to mắt, Hiên Viên Cẩm quá lãnh huyết rồi, ngay cả một mạng người cũng không để tâm. “Ngươi có cứu hay không?” Lăng Ngạo cũng gấp lên, y đối với suy nghĩ ích kỷ của Hiên Viên Cẩm thật sự vô cùng khinh bỉ.

“Không tất yếu. Hơn nữa hắn là ai ngươi cũng không rõ, có phải là cạm bẫy không cũng không rõ, không thể dễ dàng tin tưởng người khác.” Lời của Hiên Viên Cẩm rất có đạo lý, nhưng Lăng Ngạo lại không thể thấy chết không cứu.

“Ngươi không lo, ta lo. Nếu ngươi muốn cản trở ta, ta sẽ không để ý tới ngươi nữa.” Kháo! Câu nói này thật giống y như các cô các bà, Lăng Ngạo tự thầm sỉ vả mình một câu.

“Tử Trúc, ngươi đứng lại!” Uy nghiêm và khí thế của thiếu niên tướng quân Hiên Viên Cẩm Lăng Ngạo đã từng thấy qua, giống như hiện tại, mặt Hiên Viên Cẩm trầm xuống khiến Lăng Ngạo có chút sợ hãi, y thế nhưng lại cảm thấy sợ hãi đối với một tiểu mao hài tử, trong lòng cực độ khinh thường chính mình.

“Ngươi, ngươi làm gì mà hung như vậy?” Lăng Ngạo lùi về sau một bước, ba mươi năm a, sống uổng phí hết rồi, một tiểu thí hài dọa cho mình lắp bắp, y thật hổ thẹn với số tuổi.

“Tử Trúc, ngươi lại bắt đầu không nghe lời rồi.” Hiên Viên Cẩm tiến gần một bước, Lăng Ngạo liền lùi ra một bước.

“Ngươi không còn đối tốt với ta nữa?”

“Không, ta vẫn luôn đối tốt ngươi, chỉ là ngươi phải biết, có vài chuyện không cho phép tiếp xúc.” Hiên Viên Cẩm kéo y tới khóa chặt trong ngực. “Ví như nguy hiểm!”

Nguy hiểm? Ta không phải đang sống trong nguy hiểm sao? Có chỗ nào mà không có nguy hiểm?

“Đây không phải là cái cớ, Hiên Viên Cẩm. Ngươi xem ta là hài tử ba tuổi sao? Người đó hôm nay ta nhất định phải cứu, cứu về rồi, ngươi điểm huyệt của hắn, nhốt hắn vào ngục, đó là tùy ngươi. Nhưng hắn không thể chết trong tình huống ta có thể cứu được, nếu không nửa đời sau của ta phải ngày ngày ngủ không yên ổn!” Lăng Ngạo cũng có nguyên tắc của bản thân, y không cho phép người ta chết trước mặt mình.

Hiên Viên Cẩm vẫn khóa chặt y, cắn tai y nhẹ giọng nói: “Cứu cũng được, đêm nay ngươi phải tùy theo ta.”

Oa kháo! Mẹ nó đây là lúc nào rồi, lâu thêm chút nữa thì người đó sẽ đứt khí, hắn còn cầu cái thí, Hiên Viên Cẩm tên cường đạo, còn dám đề điều kiện với y vào lúc này, lương tâm bị thoái hóa rồi!

“Được không?” Tay Hiên Viên Cẩm càng siết chặt, có xu thế nếu ngươi không đồng ý, ta sẽ tuyệt đối không buông tay.

Cắn cắn răng, được, lão tử nhận. Không phải chỉ là để ngươi giày vò sao, mặc ý ngươi làm. “Không cho phép làm ta chảy máu.” Chảy máu vô cùng không tốt, tiểu cúc hoa hậu đình xưng một chút thì không sao, bôi chút dược rất nhanh khỏi, nhưng hễ chảy máu thì không dễ xử lý nữa.

“Ngươi bảo ta làm, ta còn không nỡ đâu.” Thái độ Hiên Viên Cẩm mềm xuống, Lăng Ngạo có cảm giác bị mắc lừa, giống như mới từ đầu, tên cường đạo này chính là đã có chủ ý với mông của y rồi. Mấy ngày nay không cho hắn leo lên áp, tên tôn tử này ngay cả chiêu tổn hại hình tượng cũng dùng tới để làm hòa vốn.

“Có thể đi cứu người rồi chứ?” Lăng Ngạo giãy ra khỏi vòng tay Hiên Viên Cẩm.

“Đi thôi.” Hiên Viên Cẩm kéo tay y, thỉnh thoảng còn quấy rối bờ mông tròn trịa của y, tiểu tử này gần đây không ăn no, nghẹn điên rồi.

Người còn ở nơi đó, chỉ là ngay cả tiếng rêи ɾỉ nhỏ vụn lúc đầu cũng không còn nữa. Hiên Viên Cẩm đi tới phong bế tám đại huyệt của người đó, lúc này mới bảo thủ hạ khiêng người vào doanh cứu trị.

Bị nội thương, tâm mạch đều tổn hại, cần điều dưỡng trường kỳ. Trên chân và trên người có mấy vết kiếm, đại phu đi theo quân đã xử lý hết, Lăng Ngạo hoàn toàn không có chỗ đυ.ng tay, phiền muộn cực điểm.

Nhưng, nam nhân đó thật sự là anh tuấn không giống người thường. Hai chân mày xếnh nghiêng thẳng như kiếm nhập tận tóc mai, giữa hai chân mày nhăn thành hình chữ xuyên (川) , sóng mũi thẳng tắp, gợi cảm nhất là đôi môi đó, môi dưới có chút dày, giữa môi có nếp uốn, tuy trắng bệch, nhưng Lăng Ngạo có thể nhìn ra là thập phần tính cảm. Đôi môi thế này rất thích hợp để hôn, hôn nhất định rất đã.

Lăng Ngạo bị Hiên Viên Cẩm mặt đen kéo lỗ tai lôi ra khỏi đó. Lăng Ngạo biết mục quang của mình quá trực tiếp, đối với đôi môi đó chảy cả nước miếng, nhưng đây không thể trách y a, trước đây y thích dạng môi như vậy, cứ cảm thấy đợi không nổi, chỉ mới hôn một nụ hôn nóng bỏng đã có thể đạt tới một lần cao trào.

“Ngươi muốn mắng ta cái gì? Tiện nhân, hay là kỹ nữ?” Nhìn thấy nộ khí và khinh bỉ trong mắt Hiên Viên Cẩm, Lăng Ngạo chế giễu nói: “Ta nhìn nam nhân khác ngươi không cao hứng sao? Ta ngay cả nhìn cũng không được nhìn sao?”

Bạn đang

“Ngươi chỉ có thể nhìn ta!” Hiên Viên Cẩm nghiêng người về phía y, một tay siết chặt cằm y, nói từng chữ: “Ngươi là của ta, ai cũng không thể đoạt đi. Ngươi nếu dám xuất tường, ta liền phế ngươi!”

(*Xuất tường: Nɠɵạı ŧìиɧ)

Y tin Hiên Viên Cẩm là người nói được làm được, y cũng không dự tính để mình biến thành tàn phế. “Thiết! Nhỏ mọn.” Thật là đồ nhỏ nhen, cái này cũng tính toán. Y muốn thị gian tất cả nam nhân trong quân doanh mà y cho là ưu tú, không tin Hiên Viên Cẩm sẽ móc mắt y.

“Tử Trúc, ngươi đừng khiêu chiến với cực hạn của ta, độ dung thứ của ta có hạn.” Hiên Viên Cẩm thô bạo kéo y phục của y, Lăng Ngạo nhìn bộ y phục mới mặc được hai lần, cảm thán, lại tiêu tùng.

Hiên Viên Cẩm như trước đó đã đáp ứng y, không để y chảy máu, nhưng xém chút đã bẻ gãy thắt lưng y, nếu không phải Tô Tử Trúc từng học võ, thắt lưng này cũng coi như mềm dẻo, thì nhất định đã gãy rồi. Lăng Ngạo mới đầu còn tận lực phối hợp với hắn, dù sao chuyện này phải hai người cùng nhau thì mới thoải mái. Nhưng sau đó, tốc độ của y rõ ràng không theo kịp nhịp độ luật động của Hiên Viên Cẩm, tên này giống như đã uống thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ, mang theo báo thù công thành chiếm đất với y.

“Mẹ nó! Lão tử sớm muộn cũng cắn chết ngươi!” Một câu hung hãn nói ra giống như di ngôn lúc lâm chung, có thể thấy y có bao nhiêu thảm. Mẹ nó, chỉ vì lão tử nhìn đôi môi gợi cảm đó nhiều một chút, nhưng ngay cả hôn cũng chưa hôn, ngươi đã làm lão tử như vậy, ta nếu hôn rồi, ngươi có phải muốn xé xát ta không.

Ai da, mông nở hoa rồi, mẹ nó, đau quá!

Tên đang nằm trên giường còn hôn mê bất tỉnh kia, lão tử vì cứu ngươi mới bị làm thảm như thế, tương lai ngươi dù phải làm trâu làm ngựa cũng phải báo ân tình này cho lão tử! Mẹ! Lão tử hận a!