Chương 17: Trở về bên hiên viên cẩm
Hai mắt Hiên Viên Cẩm đỏ rực ngậm nước trừng y, Lăng Ngạo nuốt lời phía sau lại, gia hỏa này nghĩ lại chắc cũng không sống tốt. Vừa vươn tay ra muốn ôm hắn an ủi một chút, gia hỏa đó lại hung ác nhào lên. Một phát cắn cổ y.Oa!
“Mẹ nó ngươi không ăn cơm sao!” Nhu tình vừa mới trào lên của Lăng Ngạo lập tức vị tiểu quỷ này nhào tới làm tiêu tan hết.
“Tử Trúc, ta cho rằng sẽ không gặp được ngươi nữa, cho rằng sẽ không gặp được ngươi nữa.” Tên tiểu hài tử mông thúi Hiên Viên Cẩm cắn cổ y, giống như hài tử không được ăn no, đói tới phát khóc.
“Ta còn sống rất tốt, sao lại không gặp lại được. Ngươi chỉ đang tự dọa mình thôi.” Lăng Ngạo thở dài trong lòng, lão tử tuổi tác lớn hơn ngươi, lão tử không tính toán với tiểu thí hài như ngươi, lão tử nhường ngươi, dỗ ngươi.
Hiên Viên Cẩm không cắn cổ y nữa, mà vùi mặt ra sức cọ cọ lên mặt y, vừa cọ vừa nói: “Tử Trúc, Tử Trúc, ngươi đừng rời khỏi ta nữa.”
Lăng Ngạo nhìn trời đảo mắt trắng. Cái này y không phải nói là xong, cao thủ nhiều như vậy, thường xuyên có người biểu diễn thiên không phi hành. Nói không chừng ngày nào đó y lại bị bắt đi, đó không phải là do y muốn đi nha, là người ta bắt y đi đó. Nhưng mà, an ủi thích đáng thì vẫn có thể thôi.
Dù sao thỉnh thoảng y cũng hơi tưởng niệm hắn. “Chỉ cần ngươi tốt với ta, ta sẽ không rời khỏi ngươi.”
“Ta sẽ tốt với ngươi.” Trong thời gian Tử Trúc không ở bên cạnh, hắn cảm thấy hồn của mình cũng bị rút đi, khắp nơi tìm người.
“Hiên Viên Cẩm, ngươi đứng lên chút.” Lăng Ngạo dùng sức đẩy Hiên Viên Cẩm, y phục dán sát trên thân thể thật khó chịu. Hơn nữa chân y bị chuột rút còn chưa khỏi, gia hỏa này muốn ôm tới lúc nào?
“Để ta ôm ngươi thêm lát, ta cảm thấy ngươi vẫn chưa trở về.” Hiên Viên Cẩm không chịu, giống như con bạch tuột, sống chết quấn y không buông.
“Đợi ta thoát y phục ướt đã, ngươi nguyện ý ôm tiếp thì ôm.” Y phục này dán sát lên người thật sự quá khó chịu. Mục quang Hiên Viên Cẩm lập tức trở nên thâm sâu, không mang ý tốt nhìn Lăng Ngạo.
“Ngươi đừng nghĩ bậy nữa, ta chỉ là cho ngươi ôm ôm, chứ không có ý gì khác. Nếu ngươi dám ức hϊếp ta, ta không để ý tới ngươi nữa!” Cảnh cáo này hiển nhiên không có tác dụng gì. Đối phương vẫn dùng ánh mắt trắng trợn nhìn y.
“Tử Trúc, sao ngươi lại khả ái như thế.” Hiên Viên Cẩm ôm y hung hăng giày vò môi y, xong mới buông y ra. “Ta đi nhóm lửa.”
Hiên Viên Cẩm tìm củi khô nhóm lửa, lại biến ra một bao y phục khô ráo. “Ngươi đã sớm chuẩn bị tốt rồi sao?” Lăng Ngạo nhíu mày hỏi y.
“Ân.” Hắn tiêu biết bao nhiêu ngân lượng mới nghe ngóng được hành tung của tam vương gia. Sớm thu xếp những thứ cần dùng, ở nơi này ôm cây đợi thỏ.
“Ngươi cũng hiểu ngũ hành?” Lăng Ngạo trước đây chưa từng nghe Hiên Viên Cẩm nói qua, khu rừng này tuyệt đối không phải dễ dàng có thể đi thông, Hiên Viên Cẩm có chút bản lĩnh a, trách không được tuổi trẻ đã làm tướng quân, bản lĩnh thật sự không nhỏ.
‘Hiểu qua loa.” Hiên Viên Cẩm khiêm nhường nói. Lăng Ngạo trề môi, nhưng lời tiếp theo lại khiến y như bị sét đánh. “Trước đây ngươi cũng hiểu, còn nghiên cứu triệt để hơn ta, ta phần lớn là học từ ngươi.”
A! Ông trời, cho thời gian chảy ngược, ta muốn thu lại những vấn đề ngu ngốc trước đó!
Lăng Ngạo cúi đầu, rầu rĩ không lên tiếng. Sơ hở của y càng lúc càng nhiều, đã sắp tới mức bị xé tầng da bên ngoài, lộ ra chân mục vốn có. Y đang suy nghĩ, trở về thật sự đúng sao? Hiên Viên Cẩm nếu phát hiện y là giả, liệu có vì báo thù cho Tử Trúc thật sự mà gϊếŧ y không.
“Tử Trúc, ngươi sao vậy?” Hiên Viên Cẩm lau đầu cho y, nhẹ giọng hỏi.
“Không có gì, ta đói rồi, có thứ gì ăn không?” Lăng Ngạo cúi đầu, không muốn nhìn mặt Hiên Viên Cẩm, y hy vọng bản thân có thể bị phát hiện hoặc vạch trần trễ một chút.
“Có, ta mang theo thứ ngươi thích ăn.” Lấy ra một chút bánh kem tinh xảo, những thứ này là Tô Tử Trúc thích ăn, Lăng Ngạo y không phải rất thích. Nhưng y cũng nhận lấy, nuốt từng khối vào bụng.
“Chúng ta đi thôi.” Hiên Viên Cẩm thấy Tô Tử Trúc ăn xong, liền thu gom y phục vân vân, cũng vùi đi dấu đốt lửa. Khi đi thì xóa hết những vết tích cho biết bọn họ từng lưu lại, Hiên Viên Cẩm là người cẩn thận.
Lăng Ngạo nằm trên lưng Hiên Viên Cẩm, lòng chua xót. Người mà người này thích là Tô Tử Trúc, không phải là Lăng Ngạo. Y chẳng qua chỉ là khách ngoại lai chiếm cứ thân thể này thôi, người mà người ta yêu không phải là y, y kích động thì được gì. Cũng chẳng có chút quan hệ gì với y.
Càng nghĩ càng sầu muộn, Lăng Ngạo liền không lên tiếng, Hiên Viên Cẩm còn cho rằng y đã ngủ. Phi thân nhảy lên một nơi khá ẩn mật, đặt y xuống, lại chợt thấy vẻ mặt sầu khổ của y. Giống như người đã chết, thần sắc bi thương, khiến Hiên Viên Cẩm cảm thấy không thoải mái.
“Tử Trúc, ngươi sao vậy?” Hiên Viên Cẩm xoa mặt Tô Tử Trúc, cúi người xuống, nhìn vào mắt y, muốn biết y đang nghĩ gì, vì sao bi thương.
“Ta có chút mờ mịt.” Lăng Ngạo nói xong lại cúi đầu. Nghĩ bản thân vì sao tới đây, lại vì sao tương ngộ, y cảm thấy trời cao đối với mình không công bằng. Kiếp trước y cứu nhiều người như vậy, lại chết không minh bạch. Hiện tại còn làm thế thân cho người ta, sống không minh bạch.
“Mờ mịt cái gì, ân?” Hiên Viên Cẩm nâng cằm y lên, nhẹ hôn lên môi y, Lăng Ngạo chỉ mặc ý Hiên Viên Cẩm cướp đoạt công chiếm trong miệng mình, tư duy vẫn còn bay xa ngoài vạn dặm. Y đang vì cái gì? Vì sống, cho nên không thể không giả làm người khác, ngay cả tình yêu đạt được cũng là người ta ngộ nhận cho y là chính chủ mà yêu sao.
Kỳ thật y cái gì cũng không có được, được yêu không phải là y, thân thể này cũng không phải của y. Đến cuối cùng, y ngay cả bản thân cũng không phải chính mình. Y như vậy là vì cái gì?