Chương 21
Thử…“Liên đệ, ngươi trong lòng thích ai?”
Không thích hợp!
Không thích hợp!
Chạng vạng sáng mờ hiếm có trên Hắc Mộc Nhai, Dương Liên Đình bước trên thắng cảnh ít thấy này, không rảnh nhìn kỹ, vội vàng ôm một chồng thư hướng lên trên chạy, nhưng cứ chạy chạy, trong lòng không khỏi nghĩ thầm, sao ngoài cửa viện giáo chủ cư nhiên không có người hầu?
Chẳng lẽ y không ở đây?
Dương Liên Đình thả chậm cước bộ, nhìn xem trái phải, lại tiếp tục lên cầu thang, mới đi lên vài bước, đã phát hiện hôm nay ngoài cửa cư nhiên nhiều hơn mấy bồn hoa, vẫn là hoa cúc đẹp nhưng trần tục trong miệng giáo chủ……
Cảm thấy không yên tâm, Dương Liên Đình trong lòng không khỏi rùng mình, nhanh xốc tinh thần tiếp tục hướng lên trên đi, càng đi càng khó lường, hắn cư nhiên nghe thấy bên trong có tiếng đàn cổ —
Bên trong chẳng lẽ có mỹ nhân ca múa…
Dương Liên Đình chần chờ, tâm trầm xuống, không biết chính mình có nên đi vào sát phong cảnh không, nhưng cước bộ vừa chuyển ra sau, chợt nghe cửa mở.
“Ngươi đi đâu?” Đông Phương Bất Bại thanh âm âm trầm, tâm tình nguyên bản tốt, nghe cước bộ quen thuộc ngoài cửa xoay ngược lại liền trở nên xấu đi.
“Liên Đình…… nghĩ……” Trong phòng có người!
Dương Liên Đình quay đầu, mắt lộ ra kinh ngạc, tâm trầm xuống hơi bay lên một chút, nhưng tiếng đàn trong phòng không ngừng, vẫn khả nghi như cũ.
“Nghĩ cái gì?” Chẳng lẽ trong phòng hắn có thể giấu kiều nga?
Đông Phương Bất Bại tâm tình tốt đột nhiên về không, quay đầu chợt nhìn thấy hoa cúc cạnh cửa chính mình mới mang lên, chợt cảm thấy lòng hỗn loạn, dứt khoát một cước đạp mấy bồn hoa ra ngoài, ngay cả thanh âm “Phốc lạp” cũng không nghe thấy, tất cả chìm vào vách núi.
“……” Dương Liên Đình liếc mấy bồn hoa kia, vội ôm thư nhanh lên cầu thang vài bước, đuổi theo Đông Phương Bất Bại cước bộ, vào phòng.
Lúc này tiếng đàn chợt dứt.
Dương Liên Đình giương mắt, chỉ thấy ngồi trước cây đàn cổ thật dài kia chính là Thánh cô, ngầm giận chính mình đa tâm.
“Đông Phương thúc thúc, sao lại mất hứng?” Nhậm Doanh Doanh đứng lên, đi đến bên người Đông Phương Bất Bại, kéo tay Đông Phương, như kiều nữ quyến luyến phụ thân, mặt nhẹ nhìn lên Đông Phương Bất Bại, chỉ dùng dư quang tà tà đánh giá Dương Liên Đình đang ôm chồng thư, “Dương tổng quản, làm gì vậy?” Dù là phụ thân nàng, cũng sẽ không làm việc buổi tối.
“Cha ta nói buổi tối đều là thời điểm nam nhân uống rượu chè chén.” Nhậm Doanh Doanh nhắc nhở Dương Liên Đình không thức thời, cảm thấy kỳ quái sao lại có người không biết quy củ này.
“Ách?” Dương Liên Đình sửng sốt, hắn lần đầu được nghe lời này, hắn tưởng phàm là người làm đại sự sẽ đều giống như Chư Cát tiên sinh, cúc cung tận tụy…… Với lại hắn nghe nói các bậc đế vương đều phê duyệt tấu chương ngày đêm không nghỉ.
“Doanh Doanh nên đi!” Đông Phương Bất Bại gạt bàn tay nhỏ bé đang cầm tay mình của Nhậm Doanh Doanh.
“Doanh Doanh không muốn, Đông Phương thúc thúc, Doanh Doanh mới đến, mới một khúc, ngươi còn chưa nghe xong đâu?” từ khi Nhậm Doanh Doanh ra đời, phụ thân đã luôn bế quan luyện công, nàng gặp nhiều nhất là Đông Phương Bất Bại, trong tâm cũng đem Đông Phương Bất Bại thường xuyên đến thăm là tối thân nhân của nàng.
“Doanh Doanh nghe lời!” Đông Phương Bất Bại dứt khoát, không có kiên nhẫn nghe Nhậm Doanh Doanh làm nũng, lấy mắt nhìn ý bảo người hầu dẫn Nhậm Doanh Doanh đi xuống.
“Ân! Vậy lần sau Đông Phương thúc thúc nhất định phải nghe hết nga!” Nhậm Doanh Doanh chu môi rời khỏi đàn cổ, các đại nhân khi làmviệc chính sự thì sẽ không bồi nàng chơi đùa.
“Được!” Đông Phương Bất Bại đáp ứng, không biết lần sau khi nghe sẽ ra sao, mắt quét qua Dương Liên Đình làm hắn mất hứng, hoàn toàn không hiểu tại sao lại vậy, cao hứng vì một người, mất hứng cũng vì một người.
“Đưa Doanh Doanh đi xuống!”
“Cung tiễn Thánh cô!” Đông Phương Bất Bại hạ lệnh, mắt giống như nhìn Nhậm Doanh Doanh bên cạnh, dư quang lại dừng trên người Dương Liên Đình.
“Cung tiễn Thánh cô!” Dương Liên Đình ôm thư đứng một bên, ai cũng biết tuy Nhâm giáo chủ đã chết, nhưng Nhậm Doanh Doanh vẫn là Nhật Nguyệt thánh giáo đại tiểu thư, thậm chí có người phỏng đoán Nhậm Doanh Doanh là Đông Phương Bất Bại nữ nhi.
“Tránh ra!” Nhậm Doanh Doanh ảo não, biết không có đường năn nỉ, chỉ có thể phẫn nộ không vui hướng cửa đi, khi đi ngang qua Dương Liên Đình, chân như vô ý hung hăng đạp Dương Liên Đình một cước, còn làm bộ dáng điêu ngoa ngươi chắn đường ta.
“Tê –” Gót chân không lớn, nhưng người đạp xong còn nán lại, dẫm đến Dương Liên Đình dở khóc dở cười, nhưng cảm thấy đau cũng không thể không biết xấu hổ nói đau, trong lòng kêu la: Hắn đây là trêu ai chọc ai a?
“Hừ!” Nhậm Doanh Doanh mắt to như nước trong veo, hung hăng trừng Dương Liên Đình, sau đó vung tay, sải bước bước ra cửa, vẻ mặt bộ dáng kỳ khai đắc thắng (chiến thắng ngay từ đầu), nghênh ngang thẳng xuống cầu thang, người phía sau mang cầm theo sát nàng.
Mà Đông Phương Bất Bại một bên vừa rồi buồn bực giờ ngược lại vui vẻ, nhìn bộ dáng Dương Liên Đình kinh ngạc, không khỏi tâm tình tốt, khóe miệng hơi giương lên, ngồi ở ven giường, nhẹ dựa vào gối đệm, xem xét Dương Liên Đình trước mặt.
Dương Liên Đình vừa nâng mắt đã thấy Đông Phương Bất Bại vẻ mặt xem diễn, cũng cười, nghĩ rằng: Đại nhi đồng đâu! Ta không hay ho ngươi liền cao hứng……
“Cười cái gì?” Đông Phương Bất Bại nhíu mày, chưa từng thấy người vừa bị khi dễ còn có thể cười như vậy, càng chưa thấy qua người trước mặt hắn Đông Phương Bất Bại không quy củ như vậy.
“Giáo chủ nở nụ cười, Liên Đình tự nhiên cười theo!” Dương Liên Đình đặt một chồng thư tín trên thư án.
Đông Phương Bất Bại nghe lời này, cảm thấy có chút ý tứ, thấp mắt, chiết phiến cầm trong tay mở ra, cười nói: “Bổn tọa chỉ nghe nói qua, phu xướng phụ tùy, Liên đệ đây là thế nào?” Vẫn là ý tứ của ta?
Dương Liên Đình đang muốn đi bên kia giúp người khác bày bàn tiệc, nghe trong lời Đông Phương Bất Bại nói có vấn đề, nhịn không được hồi đầu, chỉ thấy Đông Phương Bất Bại giờ phút này mắt nhìn lên, hình như có men say, nỗi lòng hỗn loạn, nhanh nhìn sang hướng khác cười nhẹ: “Giáo chủ nói giỡn! Liên Đình đây là chủ xướng phó tùy!”
“Chủ xướng phó tùy? Ngươi nói bổn tọa sẽ liên tiếp cứu một tôi tớ sao?” Đông Phương Bất Bại cười nhẹ, ý trong lời mình nói, hắn xem chừng Liên đệ đã hiểu, hắn là ai chứ? Há có thể mặc kệ Liên đệ giả bộ hồ đồ cho qua?
“Liên Đình…… không hiểu giáo chủ ý tứ!” Dương Liên Đình hạ giọng, mắt thấy tôi tớ bên kia bày tiệc, lo lắng người bên kia nghe thấy thanh âm bên này, nào biết lời Đông Phương Bất Bại nói là dùng ngàn dặm truyền âm, chỉ hắn có thể nghe thấy.
“Bổn tọa ý tứ, Liên đệ ngày ấy nên biết!” Dương Liên Đình có thể tiếp tục giả bộ coi như cái gì cũng chưa phát sinh, nhưng hắn Đông Phương Bất Bại đều nhớ kỹ, chuyện đêm đó, hắn thừa lúc Liên đệ dưỡng thương, đại khái đi sớm sờ soạng chút chút — nguyên lai vậy cũng không coi là mạo phạm…… Đông Phương Bất Bại thấp mắt, kỳ thật hắn nghĩ, nếu đã yêu thì hắn Đông Phương Bất Bại có thể không để ý chuyện trên dưới.
“……” Dương Liên Đình nhìn xuống, thực không hiểu Đông Phương Bất Bại ám chỉ điều gì, đã nói rất nhiều lần là thích hắn, hôm nay như vậy chỉ nói một lần, vẫn là bộ dáng say lòng người, không phải là lại muốn hủy Dương Liên Đình xương cốt chứ?
“Liên Đình ngu dốt, thỉnh giáo chủ nói rõ?”
Dương Liên Đình nuốt nuốt nước miếng, không có chút tự giác mình diễm phúc sâu dày, chỉ cảm thấy xương cốt vừa dài ra lành lặn lại đang răng rắc rung động, người không sợ chết, bẻ xương cốt một lần cũng coi như thôi, nhưng thử nghĩ hắn Dương Liên Đình bị Đông Phương Bất Bại hủy đi vài lần? Hắn cũng không phải bù nhìn, gãy rồi chữa lành mấy lần, chẳng lẽ không biết nghĩ mà sợ? Bị thế thì lang cũng sẽ biến dương chứ, mà hắn con dê này đâu thể biến thành lang bất tử.
“……” Đông Phương Bất Bại rõ ràng vừa rồi coi như uyển chuyển tâm tư, bị Dương Liên Đình hỏi vậy liền mất hứng, hắn Đông Phương Bất Bại đường đường một giáo chủ, chẳng lẽ muốn hắn nói, ta hy vọng ngươi đối ta như vậy? Nghĩ, Đông Phương Bất Bại mặt đen lại, nếu không phải lúc trước từng có chuyện, hắn thật muốn bẻ xương Dương Liên Đình lần nữa, xem y còn dám kêu hắn Đông Phương Bất Bại nói rõ không?
“Liên đệ, ngươi muốn bổn tọa nói cho ngươi cái gì?” Đông Phương Bất Bại tươi cười không thay đổi, nhưng người thông minh vừa nghe đã biết là từ kẽ răng nghiến chặt thốt ra.
“……” Dương Liên Đình lập tức nghe xương cốt chính mình Khách khách khách, cảm giác không ổn chút nào, cười gượng nói: “Giáo chủ nên dùng bữa!”
Đông Phương Bất Bại hít sâu, thầm nghĩ tức đã đủ no rồi, nhưng như cũ đứng dậy, ngồi vào trước bàn, chờ người hầu mang đĩa rau đi lên, nhất nhất ăn thử, sau đó cấp Dương Liên Đình thử ăn, cuối cùng tới Đông Phương Bất Bại trước mặt.
“Giáo chủ thỉnh!” Dương Liên Đình thử ăn xong, cầm chén đũa đặt trước mặt Đông Phương Bất Bại.
“Rượu!” Đông Phương Bất Bại thật sự không quen bộ dáng cẩn thận này của Dương Liên Đình, người giang hồ thích mồm to uống rượu, ăn khối thịt lớn, hắn không tin không thể biến Dương Liên Đình thành giang hồ nam nhân điển hình–
Một người nam nhân, suốt ngày cẩn thận đề phòng, kĩ càng lắm chuyện không coi là chân nam nhân!
Dương Liên Đình bưng cốc lên.
“Nhỏ!” Đông Phương Bất Bại phất tay.
Dương Liên Đình chỉ có thể mang cốc rượu lớn hơn ra.
Đông Phương Bất Bại một tay lấy vò rượu Dương Liên Đình ôm, vò lớn như bình hoa, liếc mắt thấy Dương Liên Đình như có chút lo lắng, liền há mồm coi vò như bát hướng miệng mà rót, trong khoảnh khắc chỉ cảm thấy rượu kia giống như thác trút xuống, một nửa vào miệng Đông Phương Bất Bại, nửa khác ào ào xuống như vũ lạc trên môi Đông Phương Bất Bại, nhiễm môi, ướt cổ, tẩm một mảnh vạt áo trước…… Say mắt người xem.
Dương Liên Đình cẩn thận đặt mắt qua một bên.
“Bát!” Đông Phương Bất Bại buông vò rượu, Dương Liên Đình mắt sắc phát hiện vò rượu còn hơn nửa, không hiểu Đông Phương Bất Bại ý tứ, chỉ từ trong tay người hầu tiếp nhận một cái chén lớn, còn chưa kịp cầm chén đưa qua, đã bị Đông Phương Bất Bại đoạt đi.
“Ào ào –” Là thanh âm rót rượu.
“Uống!” Đông Phương Bất Bại đưa bát tới tay Dương Liên Đình.
Nếu là trước kia, hắn đã uống một ngụm, nhưng nay phận làm tôi tớ, Dương Liên Đình không khỏi ngẩn người, không vì gì khác, mà là hắn nghe nói người rượu phẩm kém…… Say sẽ nói lung tung.
Đông Phương Bất Bại híp híp mắt, Dương Liên Đình bất đắc dĩ chỉ có thể kiên trì nâng cốc uống.
“Uống tiếp!” Đông Phương Bất Bại lại đổ.
Dương Liên Đình khó hiểu, tiếp tục uống, tiếp đó lại thêm ba bát, Dương Liên Đình chính mình không rõ ràng lắm, rốt cuộc là hắn hầu hạ Đông Phương Bất Bại uống rượu, hay là Đông Phương Bất Bại hầu hạ hắn uống rượu, lại nghe Đông Phương Bất Bại ở một bên lạnh nhạt nói: “Say rồi?”
Vừa nhấc mắt, đã thấy Đông Phương Bất Bại đang uống, rõ ràng nhìn một thành hai, cũng không biết mượn gan lớn từ đâu, Dương Liên Đình đoạt lấy bình rượu trong tay Đông Phương Bất Bại, ôm trong lòng mình: “Ta không say!”
Đông Phương Bất Bại giựt vạt áo mình, vạt áo bị rượu làm ướt nhẹp dính vào da thịt không thoải mái, nhìn Dương Liên Đình ôm bình rượu mạnh mẽ ngồi xuống, cũng muốn học nâng bình lên uống, xem lâu khóe miệng nhếch lên, bất giác mỉm cười, phất tay ý bảo người hầu rời đi, chính mình thẳng thắn tiến lên giúp một phen, thành công làm Dương Liên Đình giơ lên bình rượu, cũng hào sảng mở miệng uống được mấy ngụm.
Chỉ là Dương Liên Đình kia không giống Đông Phương Bất Bại xưa nay đều uống rượu như thế, mới hai ngụm đã bị sặc, ho khan không ngừng, quần áo cũng đều là rượu.
“Còn uống không?” Đông Phương Bất Bại kéo áo, lôi một vò rượu khác ra cười hỏi.
“Khụ khụ khụ –” Dương Liên Đình khụ đến đỏ bừng, thấy Đông Phương Bất Bại vẻ mặt ý cười, nghĩ đây là cười chính mình chết nhát, liền cười nói: “Uống! Sao lại không uống? Ngươi dám uống, ta liền dám!”
“Hảo!” Đông Phương Bất Bại lấy vò rượu ra, ngửa đầu lại rót cả đống, sau đó một tay nâng vò đưa cho Dương Liên Đình; “Còn lại, ngươi uống hết!”
Dương Liên Đình cười, cũng không biết khí lực từ đâu, giơ vò rượu lên rót hết, ra vẻ vô cùng thuần thục, nhưng cũng ho khan rất nhỏ một hai lần: “Ta uống hết rồi!”
“Tiếp không?” Đông Phương Bất Bại ngầm dùng nội lực, làm vò rượu kia bay vào trong tay hắn, như trước một tay nhấc vò rượu, ngửa đầu, xong chỉ còn một nửa,“Tới ngươi!”
Dương Liên Đình đến Hắc Mộc Nhai đã được một năm, tuy công phu không tăng bao nhiêu, nhưng mỗi ngày lao lực nên bất giác cũng tăng sức mạnh, lần này nương rượu lực nên cầm nửa vò trong tay thoải mái rất nhiều, cũng học Đông Phương Bất Bại hướng miệng dốc uống, nhưng không bằng Đông Phương Bất Bại dễ dàng như vậy uống hết một nửa, hắn ngửa đầu uống một ngụm, xong cần thời gian thở dốc một chút.
Đông Phương Bất Bại thấy Dương Liên Đình uống, bộ dáng nhìn như say vô cùng, không còn đúng mực như trước, liền bất động thanh sắc, mang vò lại đây, ngửa đầu uống xong còn lại nửa vò, sau đó một tay cầm vò rượu đung đưa bên chân, nhìn như lơ đãng hỏi: “Liên đệ, ngươi trong lòng thích ai?”