Đoạn Tông Kham trầm mặc, Lăng Sương đã có chí tử, vừa nói chỉ là để lơi lỏng y. Nàng đâm mạnh như vậy, ngay tim, đã không sống nổi.
Đây là lỗi của y, y biết, nhưng Đoạn Tông Kham có thể hại hết người trong thiên hạ, đối với Lăng Sương, y không muốn thương tổn nàng. Nhưng vì sao Lăng Sương vẫn đi lên tuyệt lộ? Tổn thương người bên cạnh Lăng Sương, chính nàng cũng tự tổn thương sao, vì sao Lăng Sương không nghĩ nhiều cho mình, vì sao tính tình vẫn quật cường như trước?
Những vấn đề này, đã không có giải.
Vô cùng hối hận, nước mắt và nước mũi tung hoành, Đoạn Tông Kham ôm muội muội, liên thanh kêu gọi tên nàng.
“Lăng Sương, Lăng Sương, ngươi còn có gì không yên tâm? Nói cho huynh trưởng, ta nhất định sẽ làm được cho ngươi…”
Đoạn Lăng Sương cố hết sức ngẩng đầu nhìn y, bỗng nhiên nở nụ cười: “Huynh trưởng, nghe nói tự sát mà chết, kiếp sau rơi vào súc sinh, lại không còn làm người thân. Huynh trưởng, muội muội không muốn như vậy, ngươi gϊếŧ ta được không?”
Ngươi gϊếŧ ta được không?
Huynh trưởng, ngươi gϊếŧ ta được không?
Lăng Sương ngọt ngào đối y nỉ non, như khi còn nhỏ theo y phía sau nói, nhưng lời nàng làm Đoạn Tông Kham cả người phát run.
Y làm sao nhẫn tâm xuống tay sát muội muội của chính mình?
Lăng Sương không thúc giục, sắc mặt tái nhợt tràn đầy đau thương: “Huynh trưởng, muội muội chỉ có một yêu cầu, ngươi cũng không thỏa mãn sao? Ngươi nhẫn tâm thấy ta rơi vào súc sinh, ngươi nhẫn tâm sao?”
Hơi thở nàng đã mỏng manh, chỉ có thể từng chữ từng chữ phun ra, Đoạn Tông Kham run rẩy tay ấn vào chuôi kiếm, phát hiện rút ra càng thêm gian nan hơn.
Cắn răng nhắm mắt, y mạnh lực rút ra, chất lỏng ấm áp bắn lên mặt và tay, nhiệt năng cơ hồ khiến y cầm không được kiếm, lại cắn răng một cái, đột nhiên trợn mắt, đối diện ánh mắt Đoạn Lăng Sương, y đem kiếm lần nữa đâm vào ngực nàng.
Thân thể trong lòng ngực bỗng run rẩy vài cái, Lăng Sương môi hơi mở, tựa hồ muốn nói gì.
Đoạn Tông Kham để sát tai, chỉ nghe được một câu.
"Huynh trưởng, cảm giác tự tay gϊếŧ thân nhân như thế nào, ngươi đã nếm trải rồi! Ngươi đã khiến ta gϊếŧ hài tử của ta, trượng phu của ta, bây giờ, ngươi cũng đã nếm trải cảm giác tự tay gϊếŧ muội muội của mình, ngươi nói xem, điều đó có phải rất đau đớn không?"
Nói xong, Đoạn Lăng Sương trong lòng huynh trưởng mà khí tuyệt bỏ mình.
Muội muội nay thân thể lạnh băng trong lòng, Lăng Sương đã không còn nữa, nhưng lời nàng như lời nguyền, vẫn vang vọng bên tai Đoạn Tông Kham. Từng chữ từng chữ, rõ ràng như thế.
Y cứ ôm thi thể Lăng Sương, bỗng nhiên hiểu rõ nỗi đau của nàng khi Lý Túng chết. Trên đời này, chỉ có người quan tâm mới cảm nhận được thống khổ cùng vui mừng.
Nhiều người khuyên y buông thi thể Lăng Sương, Quách Trấn cũng đến, nhưng y không muốn. Dù cãi lệnh Quách Trấn, hắn cũng không buông.
Quách Trấn chẳng nói gì, trong trí nhớ hắn chỉ thấy như thở dài, như an ủi y điều gì, nhưng Đoạn Tông Kham không nhớ rõ.
Nhiều người đến, nhiều người đi.
Không biết khi nào y ngủ.
Khi Đoạn Tông Kham tỉnh lại, trời đã sáng, trong lòng không còn thấy Lăng Sương, chỉ còn lại thanh kiếm lập lòe hàn quang bên cạnh.
Ngoài cửa có nhiều người chờ y, có người nói vợ chồng Tốn Đế cùng hài tử đã nhập liệm, lại có người chúc mừng y.
Họ nói y lập công lớn cho bệ hạ, triều đình đã có chỉ, thăng quan hai cấp.
Lại có người nói bệ hạ nạp tân phi, muốn y cùng đi chúc mừng.
Trên đời này, thêm một người hay thiếu một người, chẳng có gì khác biệt, ngày tháng vẫn trôi qua. Lăng Sương qua đời chỉ cảm thấy cực kỳ bi ai muốn chết, nhưng hôm nay nhìn triều đình đông đủ, Đoạn Tông Kham cảm thấy như đeo mặt nạ, chỉ còn lại khuôn mặt bình thản.
Những nỗi bi ai, dù còn đó, nhưng lại như xa vời.
Thăng quan hai cấp, Quách Trấn vẫn tín nhiệm, Đoạn gia hơn trăm mạng sống nhờ y bảo vệ, vô luận thế nào cũng là chuyện tốt.
Lúc ấy bỗng nghe tiếng chim hót thanh thúy.
Đoạn Tông Kham ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy ngoài cửa cây đào hoa nở rực rỡ, hỉ thước nhảy nhót trên cành, đôi đôi cặp cặp, hót không ngừng.
(Kết thúc)