Đêm tân hôn, tân nương cùng hắn lần đầu tiên bên nhau, cặp mắt xinh đẹp nhìn hắn, hỏi hắn có phải là phu quân của nàng không.
Lý Túng mới gật đầu, nàng liền làm chủ cùng hắn uống máu ăn thề, thề không rời không bỏ. Đó là phong tục của dị tộc biên cương, dùng miệng vết thương cắt chéo kề sát nhau, đại diện cho duyên phận suốt đời, nàng nói đây là chuyện của hai người cả đời.
Thành thân là chuyện cả đời của hai người. Đêm đó, Lý Túng biết hắn thích cặp mắt trong sáng đó, cùng với tính tình rực lửa của thê tử.
Xuất thân từ gia tộc tướng võ, tính tình đều cương liệt như vậy sao?
Nhớ lại, Lý Túng khẽ cười.
Trong lúc hắn còn giật mình, Đoạn Lăng Sương đã bước vào bên cạnh. Trên tay nàng bưng một khay nhỏ, trên khay có chén canh thịt, nóng hổi, mùi thơm phả vào mũi.
Nhấp một ngụm, nước canh và thịt hầm đến mềm, Lý Túng tinh tế thưởng thức, mày giãn ra.
"Tay nghề của nàng càng ngày càng tốt..." Nói một nửa, giọng hắn bỗng trầm xuống. "Khổ cho nàng, Lăng Sương..."
Đoạn Lăng Sương từ nhỏ theo phụ thân cư trú tại biên quan, lớn lên trong sự kiều quý. Ở tuổi 16, nàng trở thành phi Lâm Nghi vương, và ở tuổi 18, được lập làm Hoàng Hậu. Sau này, khi Lý Túng bị giáng vị và trở thành Nghĩa Hưng vương, nàng cũng trở thành Nghĩa Hưng vương phi. Nay đã hai mươi tuổi, độ tuổi đẹp nhất của nữ nhân, vốn lẽ ra nàng phải có một cuộc sống hạnh phúc hơn, nhưng giờ đây nàng lại phải lo toan việc nhà như một thường dân.
Đoạn Lăng Sương nghe những lời ấy, trong lòng kinh ngạc, biết rằng Lý Túng cảm thấy có lỗi với nàng. Nhưng hắn đâu biết, nàng cũng mang trong lòng sự áy náy. Trước đây, Lý Túng bị kẻ khác đầu độc, dẫn đến tê liệt, nàng cảm thấy mình cũng có trách nhiệm. Nỗi lo lắng ấy khiến nàng không thể yên lòng, cả ngày sống trong lo âu, nên nàng tự mình vào bếp nấu ăn, tuy vất vả nhưng lòng lại được an yên hơn.
Một số việc chỉ có thể giữ trong lòng, vì thế nàng chỉ có thể mỉm cười, nhẹ nhàng trách mắng:
"Phu thê chi gian, đâu phân chàng thϊếp, nói những lời này làm gì? Lăng Sương không thấy khổ, bệ hạ cũng đừng nghĩ rằng Lăng Sương khổ. Đại Lang ngày mai tròn tháng, bệ hạ muốn đặt tên gì hay?"
*Phu thê chi gian: khoảng cách giữa vợ chồng.
Lý Túng gật đầu, lấy tay áo lau mồ hôi trên trán Đoạn Lăng Sương, đáp:
"Lấy tên một chữ ‘Kỳ’, thế nào?"
Hắn rất đắc ý, nàng nhìn hắn, đôi mắt dịu dàng, sau một lúc lâu không đáp, thấy Lý Túng không vui nhíu mày, nàng mới mỉm cười:
"Mỹ ngọc chi ý, thực sự là tên đẹp.“
*Mỹ ngọc chi ý: ý nghĩa hoặc tâm ý đẹp đẽ, quý giá và trong sáng, giống như ngọc.
Lúc ấy, Hải Liên đã ôm hài tử đến bên cạnh Lý Túng. Đại Lang đã ngủ, Lý Túng thương tiếc nhìn mặt hài tử, muốn đưa tay sờ nhưng lại không dám. Do dự một hồi, nhìn thấy ánh mắt buồn bã của Đoạn Lăng Sương, Lý Túng ngượng ngùng cười:
"Chạm vào, có thể sẽ đánh thức chăng?"
"Thϊếp không biết, bệ hạ cứ để con bé ngủ đi, ngày tháng còn dài mà."
"Cũng phải."
Đang trò chuyện, tiếng đập cửa vang lên, một hạ nhân thần sắc khẩn trương bước vào:
"Vương gia, vương phi, Đoạn đại nhân đến rồi, thỉnh vương phi ra sảnh ngoài gặp."
"Nên tới, vẫn là trốn không thoát."