“Mio, có thể nghe tôi nói vài lời sao?’.
Sau buổi tập luyện đơn giản, cả hai quay lại phòng nghỉ, Vương Long Anh đột ngột quay qua nói.
“Long Anh nói đi, Mio nghe”. Takamiya Mio nói.
“Mio có thể đồng hành cùng Long Anh sao, Long Anh muốn tạo ra một tổ chức của riêng mình để tồn tại trong cái thời đại đầy biến động này”. Vương Long Anh nghiêm túc mà nói.
Takamiya Mio nghe vậy, không ngay lật tức trả lời.
“Mio chưa cần phải trả lời vội, thời gian của chúng ta còn dài”. Vương Long Anh khôn khéo lên tiếng.
Takamiya Mio lắc đầu nói.
“Không phải, Mio không đồng ý với Long Anh”.
Nghe lời nói của Takamiya Mio, Vương Long Anh rất sốc, có chút không tin vào những gì nghe được.
Nhưng chưa đợi tên này nói cái gì, đã thấy Takamiya Mio giơ đôi tay ra hướng về phía Vương Long Anh mà cười.
“Không phải là Long Anh mời Mio, mà Mio muốn mời Long Anh ra nhập tổ chức của Mio cơ”.
“Hả”. Vương Long Anh hơi há hốc mồm, không nghĩ ra kịch bản sẽ phát triển theo chiều hướng này, rõ ràng đã chuẩn bị mọi cách đối phó với tình huống sẽ xảy ra, nhưng có vẻ như không áp dụng được rồi.
“Mio có tổ chức ư?”. Vương Long Anh tuy hơi hoang mang nhưng vẫn là hỏi.
“Uhm, nhưng là đợi khi giúp đỡ xong Long Anh, Mio sẽ nói rõ cho Long Anh nghe”. Takamiya Mio nói, trong đôi mắt có sự khẩn cầu rõ ràng.
Thấy này, Vương Long Anh thở dài nói.
“Được rồi, được rồi, cứ tạm thời để chuyện đó sang một bên đi, giờ Long Anh cần Mio hỗ trợ”.
Mio mỉm cười gật đầu.
…
Một thôn trang nào đó, cách xa những thành phố, có thể đánh giá đại khái đây là một nơi khá nghèo nàn lạc hậu.
Ở một thời đại nơi pháp luật còn chưa hoàn chỉnh, lại cộng thêm hoàn cảnh không mấy tốt đẹp, có thể thấy được việc buôn bán người tuy là không được công khai một cách quá rõ ràng, nhưng cũng không kém là bao.
Trên một con đường cách xa với khu chợ được coi là sầm uất nhất thôn trang, đang có một vụ giao dịch đen tối diễn ra.
Đây là một cuộc giao dịch buôn bán người vô nhân đạo, lại cành bi ai hơn khi một trong những bên thực hiện giao dịch lại là gia đình của nạn nhân.
“Con bé này trông vô cùng gầy gò ốm yếu, lại không biết nói chuyện, trừ bản thân có một chút tư sắc ra, thì nó hoàn toàn không có điểm mạnh gì cả”. Âm thanh có đôi phần hung ác, xấu xa từ miệng của một nam nhân nhỏ gầy trông rất hèn mọn vang lên.
“Thưa ngài, sao ngài có thể đánh giá một người qua vẻ bề ngoài như thế chứ, ngài cứ tin tưởng ở tôi, khi ngài mua nó về, nuôi cho nó béo mập, đảm bảo sẽ nhận được phần thưởng xứng đáng”. Một tên đàn ông trung niên bụng phệ nhìn qua cũng không kém phần xấu xa nói.
“Cứ cho ngươi nói là đúng đi, nhưng đợi đến lúc đó, thì ta phải tốn thêm bao tiền nữa hả, không được, phải giảm thêm tiền”. Nam nhân nhỏ gầy híp mắt nói.
“Ấy không được ngài ơi, dù gì nó cũng là con gái tôi, sao ngài có thể làm như vậy được, mà ngài tin tôi đi, tuy con này nó không nói được, nhưng vô cùng ngoan ngoãn nói gì nghe đấy”. Nói xong, người nam nhân đẩy ra trước mặt tên gầy còm một cô bé.
Một cô bé gầy còm, quần áo khuôn mặt nhem nhuốc tóc tai bù xù, cô bé không hề nói một lời, từ trong đôi mắt vốn lên xinh đẹp rạng rỡ kia lại tràn ngập sự vô hồn.
Tên nam nhân gầy còm khẽ liếc về phía cô bé một chút, trong đôi mắt hiện lên một đạo nham hiểm ý cười, nhưng rất nhanh chóng thu hồi hướng về phía người đàn ông trung niên nói.
“Chắc gì nó đã là con của ông, có ai mà lại đi bán con cơ chứ, mà dù có là con đi nữa cũng chưa chắc đã bán được giá đó, nếu không giảm xuống thêm chút nữa, thì tôi không mua”.
Dừng một chút hắn lại nói.
“Đây là giá cuối cùng tôi chốt, nếu ông không bán thì thôi đi, tôi cũng thiết nghĩ sẽ trả có ai lại mua con bé gầy còm lại vô dụng này về đâu”. Nói tên này còn ra vẻ, quay mặt đi chuẩn bị rời đi.
“Ấy chết, ngài cứ từ từ, có gì chúng ta còn thương lượng”. Người trung niên thấy vậy, vội vàng nói.
“Không có gì thương lượng cả, một là bán hai là thôi”. Nói, tên gầy còm bước đi.
1s, 2s, vài giây qua đi, rốt cuộc vẫn là người trung niên nhún nhường nói.
“Được rồi, tôi bán tôi bán”.
“Như vậy có phải nhanh không”. Người gầy còm cười lên nói.
Tiếp đó, là một tay giao hàng một tay giao người.
Một vụ buôn bán người cứ vậy mà kết thúc.
Hai đối tượng buôn bán, hoàn toàn không để ý thấy, toàn bộ quá trình này của cả hai đều bị hai người trong bóng tối xem hết.
Hai người này không ai khác ngoài Vương Long Anh cùng Takamiya Mio.
“Mio đã chuẩn bị xong chưa, chúng ta cũng chuẩn bị hành động được rồi”. Vương Long Anh mỉm cười, hướng về phía Mio nói.
“Mio đã chuẩn bị xong, đảm bảo hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ”. Takamiya Mio cười cười đạo.
“Long Anh”.
“Hả”.
“Nếu chuyện này thành công, Long Anh sẽ thưởng cho Mio chứ”.
“Thưởng gì”.
“Không biết”.
“Ngạch”.
….