Trong căn phòng trọ, hai người Takamiya Mio cùng Vương Long Anh ngồi đối diện nhau, Vương Long Anh bắt đầu hỏi.
“Mio có thể đọc được suy nghĩ của tôi chứ?”. Vương Long Anh dò hỏi.
“Không thể?”. Takamiya Mio dứt khoát đáp.
“Quả nhiên là như vậy sao?”. Vương Long Anh khẽ híp mắt lại, việc đầu óc cùng suy nghĩ của bản thân bị bảo hộ bởi hệ thống là vô cùng thường tình, chỉ là hắn cần có người xác nhận.
“Đáng tiếc”. Vương Long Anh khẽ lắc đầu tỏ vẻ tiếc nuối.
“Sao vậy?”. Takamiya Mio hỏi.
“Không có gì?”. Vương Long Anh mỉm cười nói, vốn là hắn tính toán để Takamiya Mio trực tiếp xâm nhập vào đầu mình kết hợp với năng lực của cô nàng, hoàn toàn có thể nhanh chóng biết được thông tin mình cần, nhưng cách đó đã thất bại từ trong trứng nước rồi, phải thay đổi một cách khác.
“Mio, giờ tôi hỏi gì Mio trả lời đó nha, tôi cần thông tin xác nhất có thể”. Vương Long Anh nói.
Takamiya Mio gật đầu.
“Đây là thời gian nào….”.
Tiếp sau đó là một hồi trao đổi, cả hai người không ngừng nghỉ mà nói, một người hỏi một người đáp liên tục.
Cả hai cứ nói, cho đến khi có tiếng từ bên ngoài vọng vào.
“Thưa hai vị quý khách, phần ăn của hai người đã chuẩn bị xong, xin hai người ra nhận”.
Vương Long Anh nghe vậy, tại chỗ đứng lên di chuyển về phía cửa.
Mở cửa ra, một mùi hương vô cùng thơm ngon tràn ngập vào phòng.
Vương Long Anh cùng với người đầu bếp mang đồ ăn đặt lên bàn.
Sau một hồi giới thiệu, người đầu bếp chào hỏi hai người rồi rời đi, để lại không gian cho cả hai.
“Chưa ăn món Nhật bao giờ trông có vẻ khá là hấp dẫn”. Đôi mắt của Vương Long Anh phát sáng nhìn về phía chỗ đồ ăn trước mặt.
Nói Vương Long Anh nhanh chóng nhấc lên đôi đũa, tính gắp đồ ăn vào bát của mình thì lại khựng lại.
“Mio không ăn sao?”.
“Long Anh có thể đút cho Mio sao?”. Takamiya Mio dùng đôi mắt to tròn đáng yêu nhìn về phía Long Anh.
“Chuyện này không phù hợp lắm đâu!”. Vương Long Anh bị lời nói của Takamiya Mio làm cho ngượng ngùng.
“Không sao, Mio không để ý”. Takamiya Mio cười cười nói.
Nghe lời này, Vương Long Anh không biết phải nói gì cho phải nữa, ngươi không để ý nhưng ta để ý a.
Nhưng rồi, Vương Long Anh vẫn phải tuân theo lời của Takamiya Mio, đút cho cô nàng ăn, vì hắn là một kẻ vô cùng biết mình a, người đang ăn cơm dưới trướng người khác thì phải biết điều, huống chi cô nàng này còn là người vô cùng quan trọng đến việc bản thân có thể an toàn ở thế giới này hay không.
“Ah”. Takamiya Mio hé cái miệng xinh xắn về phía Vương Long Anh.
Vương Long Anh hơi bất đắc dĩ gắp lấy một miếng thịt, nhẹ nhàng thả vào miệng cô nàng.
Takamiya Mio bắt đầu nhấm nuốt, nụ cười hiện rõ trên môi thể hiện sự hài lòng, chỉ là không biết hài lòng do món ăn ngon hay do được Vương Long Anh đút mà thôi.
Tiếp đó là quá trình hai người ăn uống, Takamiya Mio toàn trình ngồi yên cho Vương Long Anh đút mình ăn, còn hắn thì đương nhiên là vừa đút vừa tự ăn rồi.
Còn về phần Pikachu hoàn toàn không để ý đến hai người đang phát cẩu lương này, tự mình ở một góc vui thích ăn lấy đồ ăn của riêng mình.
…..
“Bụng”. Âm thanh của tiếng nước vang lên.
Trong khu tắm nước nóng lộ thiên của phòng trọ, Vương Long Anh sau một hồi vất vả ăn uống đã buông thả bản thân ra.
Sau khi biết được nhà trọ này có nơi tắm nước nóng, hắn đã không ngần ngại mà đến nơi đây.
Ngay khi nhìn thấy bể tắm, hắn đã vứt ra khỏi đầu mọi suy nghĩ mà nhảy vào, hoàn toàn không để ý rằng bên ngoài có một ghi chú đặc biệt. Nếu room vào sẽ thấy đó chính là bể tắm dành cho cả nam và cả nữ.
“Yahoo, thật là thoải mái quá đi”.
Trên thân mặc chiếc quần cộc, cơ thể để trần, cả người Vương Long Anh tắm trong suối nước nóng, cảm giác vô cùng sung sướиɠ kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến tên này kêu to lên.
Một lúc sau khi cảm giác sung sướиɠ vơi bớt đi, hắn giang hai tay ra hai bên, thoả thích tận hưởng cảm giác tắm nước nóng.
Không biết có phải là do thoải mái quá không, tên này bất chi bất giác đã ngủ được một giấc.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, Vương Long Anh bị một âm thanh lạ làm tỉnh giấc.
“Pika pika pikachu”.
Lờ mờ mở ra đôi mắt của mình, Vương Long Anh nhìn về phía âm thanh phát ra, thấy một thân hình màu vàng nhỏ bé ở đó.
Theo bản năng Vương Long Anh hỏi.
“Pikachu sao ngươi lại ở…”.
Nhưng lời của Vương Long Anh còn chưa rời ra hết khỏi miệng đã phải im bặt mà dừng lại, vì tại phía sau con Pikachu kia, hắn thấy được một thân ảnh vô cùng quen thuộc.
Vội vàng lắc mạnh cái đầu, rồi lại nhúng đầu vào nước cho tỉnh táo.
Trong tiềm thức tên này mong sao mọi chuyện chỉ là do bản thân ảo tưởng mà thôi.
Từ dưới nước, Vương Long Anh từ từ nhấc đầu lên, cầu mong cho suy nghĩ của bản thân là thật.
Nhưng không, có vẻ như sự cầu mong của hắn đã không đủ thành kính, thân ảnh trước mặt hoàn toàn không phải là ảo tưởng mà hoàn toàn là sự thật.
Takamiya Mio đang ôm lấy Pikachu, trên người mặc lấy một bộ quần áo vô cùng bại lộ, đôi mắt nhìn thẳng về phía Vương Long Anh.
“Mio,…tại sao Mio lại ở đây?”. Vương Long Anh lắp bắp mà hỏi.
“Đây không phải là bể tắm nước nóng cho cả nam nữ sao?”. Takamiya Mio khó hiểu nói.
“Bể tắm nước nắm cho cả nam nữ”. Đôi mắt của Vương Long Anh chừng lớn.
“Bên ngoài có ghi rõ mà”. Takamiya Mio nghẹo đầu nói.
Vương Long Anh nghe vậy, vẫn là có chút không tin, vội vã đứng dậy chạy ra ngoài.
Một lát sau, từ bên ngoài truyền vào một âm thanh hét lớn.
Bên trong, Takamiya Mio híp lại đôi mắt của mình, nở một nụ cười đầy ẩn ý.