Trong giờ học ngủ là một sai lầm, buổi đầu khai giảng ngủ còn sai lầm hơn.
Hành động tưởng trừng như rất bình thường của Vương Long Anh đem lại hậu quả khá lớn cho hắn.
Không biết có phải sáng ra tập luyện một cách miệt mài khiến hắn mệt mỏi quá không, mà tên này ngủ mê mệt hoàn toàn không để ý đến tiếng trống vào trường.
Bước vào lớp, một người phụ nữ trung niên cũng chính là giáo viên chủ nhiệm lớp cô giáo Hà Tuyết. Một cái tên đẹp để đặt cho con gái, ai mới đầu nghe cũng nghĩ đây là một mĩ nhân.
Nhưng không, trong tình huống này, đây là một tử thần đối với học sinh.
Đi thẳng về phía bàn học, Hà Tuyết không hề nói một lời, ngồi trên chiếc ghế gỗ, Hà Tuyết chỉ im lặng mà quan sát lấy mọi người.
Cái nhìn đầy chết chóc làm cho đám trẻ vốn đang vui vẻ cũng im bặt lại.
Từ đâu đó trong phòng học, thậm chí có thể nghe thấy âm thanh nuốt nước bọt.
Nhìn lướt qua một vòng, gương mặt hằm hằm của Hà Tuyết bắt đầu giãn ra, có vẻ như thoả mãn vô cùng trước biểu hiện của học sinh trong lớp.
Nhưng đột nhiên, đôi mắt của Hà Tuyết dừng lại ở một vị trí, con mắt bắt đầu híp lại.
Hà Tuyết từ chỗ mình đứng dậy, không hề nói một lời đi thẳng về phía vị trí của Vương Long Anh.
“Bành”. Hà Tuyết đập mạnh vào bàn, một âm thanh vang rội xuất hiện.
Hành động đột xuất này khiến cho đám trẻ ngồi gần Vương Long Anh giật nảy cả mình, cũng đồng thời khiến tên đang trong cơn mê kia tỉnh lại.
Hơi chật vật mà ngẩng đầu lên, mở ra con mắt lim dim, thấy trước mặt mình một thân ảnh mơ hồ, theo bản năng tên này nói.
“Ai đây, có để cho người ta ngủ không vậy, làm phiền quá à”. Nói xong, tên này còn tiếp tục gục đầu xuống bàn tiếp tục ngủ.
Tĩnh lặng hoàn toàn, đám người xung quanh gần như chết lặng, không ai có thể ngờ được Vương Long Anh dám như thế với cô giáo chủ nhiệm, tên này ngại mình sống lâu quá hay gì.
Về phần Hà Tuyết, người trực tiếp bị Trần Anh không coi ra gì, vốn là máu đã dồn lên não khi buổi học đầu tiên có đứa ngủ gật, nay càng tức điên hơn.
“Anh kia, tôi không biết anh là ai, nhưng anh phải biết trong lớp học này anh là học sinh của tôi, anh có biết hành vi của mình gây ảnh hưởng như thế nào đến tôi và các bạn không?”. Hà Tuyết quát tháo, âm thanh vang vọng lớp học, âm thanh to đến mức khiến cho mấy lớp bên cạnh cũng không khỏi tò mò mà hóng.
Bị âm thanh cực lớn tác động trực tiếp, Vương Long Anh cũng không thể nào ngủ nữa, cũng đồng thời load được tình huống này là gì.
Mồ hôi lạnh bắt đầu chảy xuống bên má, Vương Long Anh tự trách trong lòng. Đây gọi là cái gì, tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa à.
Hơi ngước đầu lên nhìn cô giáo, Vương Long Anh nhẹ giọng nói.
“Thưa thưa cô, em không cố ý ạ”.
“Cố ý! Chẳng lẽ không cố ý thì được làm như thế sao?” Hà Tuyết quát lớn.
Vương Long Anh bị nói có chút trầm mặc.
“Sao rồi, không biết đáp thế nào sao, hay là anh khinh thường tôi, được rồi, hôm sau mời bố mẹ lên đây cho tôi”.
Vương Long Anh vốn là tính chịu đựng chuyện này, lại nghe thấy phải mời phụ huynh, trong lúc nhất thời sọ não đau vô cùng, muốn nói gì đó nhưng lại chả biết nói gì.
Khẽ cắn cắn môi, Vương Long Anh tính toán nói gì đó.
Đúng lúc này, một âm thanh vô cùng thanh thuý vang lên.
Một cô bé ngồi ở trước bàn của cậu, dáng người khá mảnh mai, làn da trắng, đeo một gọng kính bạc.
Từ phía sau Vương Long Anh không nhìn rõ khuôn mặt của cô nàng, nhưng chắc đây là một cô gái đáng yêu.
“Thưa cô, em nghĩ chuyện này không đến mức gọi phụ huynh đâu ạ”.
Hà Tuyết nghe cô bé nói, vốn tính phản bác, nhưng khi nhìn rõ gương mặt của cô bé, có vẻ như đã nhận ra điều gì đó, Hà Tuyết tạm không đáp.
Nhìn thấy điều này, cô bé kia cũng không lấy làm lạ, mà tiếp tục nói.
“Em nghĩ, có thể cho bạn cơ hội giải thích à, theo em quan sát bạn này là người khá tốt bụng đấy ạ”.
“Tốt bụng”. Vương Long Anh nghe mà hơi sững sờ.
Hà Tuyết im lặng một lục, lại đột nhiên nói.
“Thôi, hôm nay là buổi đầu tiên, tôi cũng không muốn khiến cho cả lớp không vui, nhưng tôi mong sau này đừng để tôi gặp phải tình huống như này nữa, nếu không cứ chuẩn bị tinh thần mới phụ huynh đi, rõ chưa”.
“Rõ” Cả lớp đồng thành đáp.
Hà Tuyết trở lại bục giảng.
“Cảm ơn bạn”. Vương Long Anh tranh thủ thời gian này cảm ơn cô bé kia.
“Không có gì đâu, mình là Mai Phương, còn đẳng đó tên gì nhỉ?”. Cô bé quay mặt lại để lộ ra gương mặt xinh đẹp không khác gì Vương Long Anh đoán.
“Long Anh, mình tên Long Anh”. Vương Long Anh nhanh chóng đáp.
Mai Phương nghe vậy khẽ cười, cũng nhẹ nhàng gật đầu coi như chào hỏi.
Tiếp sau đó, là một hồi giới thiệu bản thân của Hà Tuyết, cũng như sắp xếp lại chỗ ngồi, phân công các chức vụ tạm thời cho mọi người.
Không biết có phải là do cố ý, hay chỉ đơn thuần là ngẫu nhiên, Vương Long Anh được xếp bên cạnh của Mai Phương.
Nhìn cô bạn bên cạnh vừa mới giúp đỡ mình này, Vương Long Anh chủ động lên tiếng nói.
“Sau này có gì cần nhờ cứ nói với mình, coi như trả ơn cho cậu vừa rồi giúp mình đi”.
“Khanh khách”. Thay vì nhận được trả lời, Vương Long Anh lại nhận được một tiếng cười như âm thanh của chuông bạc Mai Phương.
“Mình nói gì sai sao?”. Vương Long Anh gãi đầu không hiểu hỏi.
“Không có gì, sau này xin giúp đỡ nhiều hơn”. Mai Phương cười nhẹ nhàng nói.
“Mình cũng vậy”. Vương Long Anh cũng nhanh chóng đáp.
Cứ vậy, một ngày khai giảng tai hại của Vương Long Anh kết thúc.