Lấy ra mới vừa mua điện thoại mới, Lương An Sanh ấn xuống một dãy số.
Là lúc trước ở bàn giáo viên nhìn thoáng qua, số điện thoại của mẹ Tiết Tĩnh Tuyết.
Tiếng chuông điện thoại vang lên bảy tám lần mới được nghe máy, không đợi người đối diện mở miệng Lương An Sanh liền nói: “Là dì sao? Con là Dương Dương, con vừa mới về nước, muốn đến nhà thăm dì, dì có thời gian rảnh không ạ?”
“Chào cậu, tôi là nhân viên công tác cục quản lý giao thông, cậu là người nhà của cô Trần sao? Hiện tại cô ấy bị tai nạn xe cộ, sợ là…… Con gái của cô ấy vừa tới đây, hiện tại do thương tâm quá mà ngất xỉu, cậu có thời gian lại đây xử lý vấn đề tang lễ của cô ấy không?”
“Cái, cái gì? Dì xảy ra chuyện rồi sao? Được được, tôi đến đó ngay đây, cho tôi xin địa chỉ nơi đó, tôi sẽ đến ngay.”
“Chúng tôi ở bệnh viện nhân dân ở trước cửa phòng cấp cứu lầu 18, xin hãy đến nhanh.”
Lương An Sanh tắt điện thoại, vô cùng lo lắng kêu một chiếc xe, chạy đến bệnh viện nhân dân.
“Ký chủ, căn cứ vào cốt truyện lưu lại thông tin, em gái của cha nữ chính đã mất vào 20 năm trước, không có con cái.” 099 nói.
Nó đối với việc Lương An Sanh khôi phục thân phận nam nhân không có ngăn cản hay đưa ra ý kiến, rốt cuộc nó chỉ là hệ thống, chỉ phụ trách hỗ trợ ký chủ hoàn thành nhiệm vụ, đến nỗi ký chủ dùng biện pháp gì, nó không cần quan tâm và không được nhúng ta vào, nếu ký chủ thất bại, nó tìm một người ký chủ mới là được.
Lương An Sanh rất rõ ràng chính mình cùng hệ thống chỉ vừa mới trói định, quan hệ hợp tác còn chưa bền chắc, cũng không thèm để ý đến sự lãnh đạm của nó, nghe vậy liền trả lời: “Vậy thì hiện tại đã có.”
Vội vội vàng vàng xuống xe, Lương An Sanh chạy nhanh đến thang máy.
Lúc này vừa lúc cửa thang máy mở ra, bước chân của cậu nhanh hơn, nhất thời không nhìn đến chỗ ngoặt có người đi tới, thình lình đυ.ng vào, vừa lúc nằm gọn vào lòng ngực của đối phương.
Nam nhân khoảng chừng 30 tuổi, chiều cao trên dưới 1m9, so với Lương An Sanh cao hơn nửa cái đầu, y đỡ lấy Lương An Sanh, cúi đầu hỏi: “Cậu không sao chứ?”
Trên đầu truyền đến thanh âm trầm thấp mà từ tính, khiến thần kinh Lương An Sanh tê dại, theo bản năng nuốt một ngụm nước miếng, cậu là một thanh khống, xuất đạo nhiều năm như vậy cũng chưa gặp được người có âm thanh phù hợp với thẩm mỹ của cậu như vậy, không nghĩ tới tự nhiên ở thế giới nhiệm vụ gặp được.
Bất quá chỉ thưởng thức vậy thôi, Lương An Sanh vẫn có thể phân biệt rõ việc nặng nhẹ, lui về phía sau hai bước liên tục xin lỗi: “Thực xin lỗi thực xin lỗi.”
Lúc này cửa thang máy cách cậu không xa đã đóng lại hoàn toàn, muốn đi thang máy cũng chỉ có thể chờ lượt tiếp theo, biểu tình của cậu không khỏi uể oải.
Thấy Lương An Sanh lui ra sau, trong mắt Tần Mạc hiện lên tiếc nuối nhưng rất nhanh lại biến mất: “Cậu muốn đi thang máy sao? Thang máy bên này còn phải đợi ít nhất vài phút mới có thể đi được, tôi biết bên cạnh còn có một cái thang máy, có rất ít người, tôi mang cậu đi nhé?”