“Anh ta có chỉ số IQ cao như vậy nhưng lại không thể kiềm chế được bản thân?”
Kinh Nhiên lẩm bẩm.
Dì Lưu sửng sốt một lúc rồi thở dài nói:
“Chỉ số IQ của thiếu gia Minh Khiêm cao tới 183, nhưng đây là lúc tâm lý ổn định, nếu phát bệnh sẽ giống như một đứa trẻ mất kiểm soát.”
Khi xuống lầu, tinh thần dì Lưu có chút khác lạ, sau đó nói:
"Tôi không quan tâm trước đây cô biết những gì nhưng thiếu gia Minh Khiêm của chúng ta là một người rất đơn thuần, cậu ấy chẳng qua chỉ rất bất hạnh thôi."
Kinh Nhiên gật đầu, sau khi dì Lưu nhìn Kinh Nhiên một lúc mới phát hiện ra cô không có ý định trả lời, liền ho một tiếng rồi đi về phía trước:
“Cô có vẻ không thích nói nhiều.”
“Bệnh nhân mà cháu chăm sóc trước đây không nói được, nên bản thân cháu cũng rất ít nói.”
Kinh Nhiên nói.
“Như vậy cũng tốt. Những người trước nói quá nhiều hơn nữa còn hay làm giật mình.”
Đang đi thì dì Lưu đột nhiên cau mày, ôm vai có vẻ rất đau.
“Ôi... bệnh cũ tái phát, xuống lầu thì tham quan ở đây trước. Cô đến canh cửa phòng thiếu gia. Tôi về phòng bôi chút cao đã.”
Kinh Nhiên thấy dì Lưu bị đau nặng liền nói bản thân có thể mát-xa cho dì Lưu. Cô cũng nói rằng trước đây cô thường xuyên xoa bóp cho bệnh nhân mà mình chăm sóc.
Dì Lưu nhìn lên lầu, đột nhiên lại cau mày đau đớn, cuối cùng cũng đồng ý để Kinh Nhiên thử.
Kinh Nhiên đỡ dì Lưu về phòng ngồi xuống rồi đứng sau lưng dì Lưu khéo léo xoa bóp. Thầy của Kinh Nhiên thường xuyên bị đau vai vì ông làm nghề mộc quanh năm, lúc về già bệnh này càng trầm trọng hơn, cho nên mỗi ngày Kinh Nhiên thường xoa bóp cho ông khi ông bị liệt nằm trên giường, Kinh Nhiên đã luyện được mấy năm rồi.
Sau khi xoa bóp cho dì Lưu một lúc, vẻ mặt dì Lưu dần dần thả lỏng, thở phào nhẹ nhõm.
“Tôi không ngờ cô lại giỏi như vậy.”
Dì Lưu liếc nhìn Kinh Nhiên rồi nói:
“Lần đầu tiên nhìn thấy cô, tôi đã nghĩ cô trông giống như một học sinh cấp hai.”
Kinh Nhiên vỗ nhẹ dì Lưu lần cuối, bảo dì nằm xuống nghỉ ngơi một lúc, sau đó mới ra ngoài canh cửa phòng Hoắc Minh Khiêm.
Dì Lưu mệt mỏi nằm xuống híp mắt, không quên nói:
“Hãy nhớ những gì tôi nói.”
Kinh Nhiên đồng ý, mở cửa đi ra ngoài, vừa đến phòng khách ở tầng dưới, liền nhìn thấy Hoắc Minh Khiêm đang đứng ở cầu thang, trên tay cầm một chiếc cốc.
Kinh Nhiên vội vàng bước lên lầu:
“Thiếu gia, anh muốn uống gì? Đưa cho tôi là được rồi, tôi lấy giúp anh”.
Hoắc Minh Khiêm nhìn cô, Kinh Nhiên nhanh chóng giới thiệu:
“Tôi là bảo mẫu mới tới đây chăm sóc anh.”
“Tôi biết, vừa rồi cô là người đưa tôi lên giường.”
Hoắc Minh Khiêm khẽ mỉm cười, trên người mặc chiếc áo len trắng như một con mèo mềm mại.
“Vừa rồi tôi ngủ không sâu.”
Nói xong, anh đưa cốc cho cô:
"Sữa, cảm ơn."
Kinh Nhiên nhận lấy chiếc cốc.
“Anh về phòng đợi nhé, tôi sẽ quay lại ngay.”
Cô quay người đi được hai bước thì đột nhiên quay lại. Quả nhiên, Hoắc Minh Khiêm vẫn còn đứng ở đó.
“Anh không thể tự mình về phòng được sao?”
Kinh Nhiên hỏi.
Hoắc Minh Khiêm không nói gì, Kinh Nhiên đành phải lên lầu đưa anh về phòng, sau đó lại cầm cốc đi ra ngoài lấy sữa cho anh. Hoắc Minh Khiêm nhìn bóng lưng Kinh Nhiên, có chút hiếu kỳ.
Kinh Nhiên hâm nóng cốc sữa ở dưới phòng bếp rồi bưng lên. Sau khi gõ cửa để nhận được sự đồng ý của Hoắc Minh Khiêm, cô đi vào nhìn thấy anh đang khoanh chân ngồi trên thảm, trên đùi đặt chiếc máy tính xách tay màu bạc. Kinh Nhiên đặt khay xuống. Trên khay còn có một lọ đường nhỏ và một chiếc thìa.
Hoắc Minh Khiêm cụp mắt xuống nhìn cô, anh cầm bình đường lên, đổ một ít vào sữa, dùng thìa khuấy đều rồi vừa uống vừa đọc email.
Kinh Nhiên im lặng đi ra ngoài, đóng cửa lại.
(Hết chương 11)