Kinh Nhiên mắc mưa nên bị bệnh nặng, đến tối cô cố kìm nén cơn ho, mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà tối tăm, cố gắng làm cho mình giống như một con rối thực sự, không có thính giác và cảm giác.
Tiếng mưa ngoài cửa sổ rất to nhưng Kinh Nhiên thà nghe tiếng mưa còn hơn tiếng mẹ và bố dượng ngoài cửa. Hai người họ gần đây luôn thích ở phòng khách phóng đãng như vậy 1 lúc, điều này khiến Kinh Nhiên cảm thấy cả nhà càng bốc mùi hôi thối.
Ở tuổi mười bốn, cô thực sự đã hiểu rất nhiều điều mà lẽ ra bản thân không nên hiểu.
Bốn năm trước, mẹ của Kinh Nhiên đã ly hôn với bố ruột của Kinh Nhiên, người bố trước đây của Kinh Nhiên là một giáo viên tiểu học, là một người đàn ông trung niên tính tình rất hiền lành, có khuôn mặt mũm mĩm đeo cặp kính cận dày cộp. Ông ấy luôn rất tốt với Kinh Nhiên nhưng Kinh Nhiên không phải con của ông ấy.
Mẹ của Kinh Nhiên trước khi ly hôn đã đi quá giới hạn với nhiều người đàn ông. Ngay cả bản thân bà cũng không biết Kinh Nhiên là con của ai. Sau này, khi họ đã ly hôn rồi, Kinh Nhiên lẽ ra có thể sống với bố mình nhưng do cuộc kiểm tra quan hệ huyết thống đã làm gián đoạn mối quan hệ của cô với bố ruột. Người đàn ông hiền lành gần như không bao giờ mất bình tĩnh đó cuối cùng cũng suy sụp sau khi biết Kinh Nhiên không phải con gái mình. Gia đình ông ấy đuổi cả hai mẹ con ra ngoài.
Mẹ của Kinh Nhiên đã dẫn Kinh Nhiên đi kết hôn với người yêu cũ của bà. Chính vì người đàn ông này bà mới ly hôn với chồng cũ. Có người nói rằng trước đây họ từng yêu nhau nhưng không thể kết hôn. Sau khi kết hôn thì gặp lại, họ bắt đầu hẹn hò với nhau. Sau khi bàn bạc, họ quyết định chia tay người bạn đời ban đầu rồi tiến tới hôn nhân, hơn nữa họ còn rất cảm động vì điều này.
Tuy nhiên, Kinh Nhiên biết rất rõ mình cũng không phải con ruột của bố dượng, còn về việc mẹ cô đã nói với bố dượng như thế nào thì cô cũng không biết.
Kinh Nhiên không muốn nghĩ đến những lời nói dối của mẹ mình đã nói với nhiều người đàn ông khác nhau, nó giống như việc cố gắng gỡ một bó cỏ khô bọc trong 1 cục phân vậy. Khi cô bảy tuổi, cô nghe thấy mẹ mình đang cãi nhau với tình nhân trong điện thoại rằng rốt cuộc ai mới là người truyền bệnh lậu.
Điều khiến Kinh Nhiên hoài nghi chính là kết quả này. Tuy người bố trước đây là giáo viên tiểu học, mặc dù không phải là người đàn ông thành đạt, nhưng bố dượng hiện tại của cô thì sao? Dáng người thì khom lưng, tướng mạo thì hèn mọn, hàm răng thì vàng vọt trông thật ghê tởm. Ông ta còn có vài đứa con trai gái keo kiệt, hổ báo, thỉnh thoảng đến gây rắc rối. Ông ta cũng biết mình không giàu có gì. Kinh Nhiên cũng không biết mẹ cô đang theo đuổi cái gì? Không, phải là hai người bọn họ đang theo đuổi cái gì?
Căn bệnh hiểm nghèo của mẹ Kinh Nhiên cũng khiến người đàn ông này càng ngày càng khom lưng, sắc mặt càng ngày càng ghê tởm. Kinh Nhiên cảm thấy hai người quấn lấy nhau như hai con rệp, không có giới hạn nào thấp hơn để họ ghét bỏ nhau, chỉ có thể đợi đến khi cùng nhau thối rữa.
Tuy nhiên, đối với Kinh Nhiên mà nói, cả thế giới này có lẽ cũng không bằng nhà cô, mọi thứ đều tối tăm, giống như ngoài cửa sổ lúc này, ẩm ướt và lạnh lẽo, khắp nơi đều có mùi khó chịu.
Sau ba ngày sốt cao, Kinh Nhiên vẫn như thường lệ đến trường, mặt vô cảm như con rối, im lặng đến lớp rồi ra khỏi lớp, bất luận có chuyện gì cũng không nói lời nào.
Cách đây một năm, Kinh Nhiên bị bệnh nặng, cô dần dần cảm thấy hô hấp ngày càng khó khăn, mà mẹ và bố dượng đều bận đến bệnh viện chữa bệnh, phải đến khi Kinh Nhiên bắt đầu nghẹt thở ngất xỉu mới được đưa đến bệnh viện điều trị. Sau khi phẫu thuật rạch đường thở thì Kinh Nhiên bị mất giọng. Mặc dù bác sĩ ở bệnh viện nhỏ không nói cả đời này cô sẽ không nói được nữa, nhưng cũng bày tỏ rằng điều đó có thể xảy ra, tùy thuộc vào hiệu quả hồi phục.
May mắn thay, nửa năm trước Kinh Nhiên phát hiện mình có thể nói được, nhưng cô lại không muốn nói, thà cứ như vậy làm người câm điếc còn hơn. Cô cũng không bị sắp đặt đi học ở trường khuyết tật, dù sao thì mẹ cô cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc cho cô học đại học.
Xung quanh các bạn học đang nói cười đùa giỡn, dường như không ai chú ý đến sự tồn tại của Kinh Nhiên. Không ai nói chuyện với cô, thậm chí ánh mắt còn đảo quanh cô. Trước đó, có một nữ sinh giấu một mảnh bóng đèn vào cơm của Kinh Nhiên, sau đó một nhóm bạn cùng lớp lén theo dõi cuộc vui. Tuy nhiên, sau khi Kinh Nhiên ăn phải thủy tinh, không đợi họ bắt đầu cười, cô đã cắn mảnh thủy tinh ra thành từng mảnh rồi tiếp tục nhai, máu chảy xuống môi cô nhưng cô vẫn không dừng lại, như thể cô không hề cảm thấy đau đớn.
Cuối cùng, có bạn học bị dọa cho sợ hãi đến mức phát khóc phải chạy ra ngoài.
Sau việc đó, Trên miệng của Kinh Nhiên đầy vết thương khâu. Các giáo viên và lãnh đạo nhà trường đều hoảng hốt. Nữ học sinh bị phạt nặng còn bố mẹ của nữ học sinh đó cũng bị mẹ của Kinh Nhiên đe dọa được một số tiền lớn.
Từ đó trở đi, không ai dám bắt nạt Kinh Nhiên nữa, ngược lại họ coi cô như không khí, giống như cô không tồn tại, chỉ là thỉnh thoảng ở sau lưng, họ cũng nhắc đến cô, nói rằng đầu óc cô có vấn đề.
Khi Đàm Nham không còn xuất hiện nữa, Kinh Nhiên cảm thấy mình cả đời này sẽ không thể nói thêm 1 câu nào nữa.
Hết chương 2