Tình Yêu Sai Lầm

Bánh nếp nhân đậu xanh - 08

"Đây là Huy, người yêu của con Lụa từ trên Sài Gòn về đây. Bây nấu miếng nước sâm mời anh đi, rồi tranh thủ dọn cơm. Ông mày đói lắm rồi".

Điệp Khoa đánh giá nhân vật đáng lưu tâm mà hệ thống đã giới thiệu từ trước đó cho mình, đúng thật là ngoài vẻ đẹp trai với bộ mặt tri thức và bộ mắt kính điểu giả kia thì anh ta có vẻ như là người chẳng đàng hoàn chút nào.

Coi bộ, bà Lý có vẻ thích "đứa con rể" mà cô con gái rượu của mình dẫn về lắm nha, nhìn sang trọng, tri thức thế...Người nhà quê thuộc kiểu sống theo lối xưa như họ sao lại không thích cho được.

-------

Bữa cơm chiều diễn ra trong bầu không khí im lặng, Huy từ nãy giờ vẫn đóng vai chàng trai tốt, gắp thức ăn vào chén Lụa, cho chị cái nhìn ấm áp khiến người trong nhà dần cởi bỏ khoảng cách mà nói chuyện nhiều với anh ta hơn.

Nhưng Điệp Khoa nãy giờ lại thấy xương sống mình lạnh buốt...bởi cậu cảm giác có cặp mắt sắt bén cứ luôn hướng mình mà dõi theo.

Huy ngồi đó, từ từ thu hồi lại ánh nhìn của mình.

Trong nhà này mà lại có người giúp việc đẹp thế sao. Chẳng phải người đó là con trai à? Một đứa con trai bình thường sao lại có nhan sắc thanh tú tuyệt vời đến thế?

Anh ta nhếch môi, phải tìm hiểu người này mới được. Vốn dĩ thứ mà anh ta muốn là gia tài của cái nhà này, từ cái cột, cái kèo trong ngôi nhà kiểu xưa cũ nhìn vậy thôi chứ cái nào cũng đáng giá cả. Huy sống tới nay là hơn bao mươi tuổi, chưa từng yêu một ai khác ngoài bản thân mình. Vậy mà lần đầu tiên hắn lại biết yêu, hắn "yêu" chết mất đám đất rộng mênh mông mà cô người yêu bé nhỏ, khờ khạo của mình luôn miệng khoe khoang suốt dọc đường đi.

Yêu tài sản, chứ có yêu gì Lụa.

Trong lòng đang tính toán, nhất định phải khiến cho con nhỏ khờ khạo này cưới mình cho bằng được, phải tạo ra lý do khiến cho hai ông bà không thể nào chối từ mà tổ chức thật nhanh đám cưới giữa anh ta với cô. Rồi sau đó ít lâu, khi bọn họ có với nhau một đứa con chung, lúc đó sự ràng buộc cũng đã vững chắc hơn thì tìm cách dụ nhượng quyền tài sản, sau đó thì cao chạy xa bay.

Tuyệt con mịa nó vời luôn!

"Huy ăn ít thế con, đừng có ngại gì hết nha. Ăn nhiều vô, ăn thiệt là nhiều rồi nghỉ ngơi cho lại sức để ngày mai Lụa dẫn bây đi thăm thú mấy chỗ đẹp đẹp".

"Dạ, bác cũng ăn nhiều vô. Con thiệt là ngưỡng mộ bác quá đi, nãy giờ ngồi ăn cơm với nhà mình mà con cứ khen mãi trong lòng. Sao trên đời này lại có người vẫn còn giữ lại thanh xuân như bác. Chắc là vì bác gái đây hồi trẻ đẹp lắm, cho nên mới sinh ra được cô gái xinh đẹp như em Lụa".

"Thằng quỷ này, mày cứ giỏi nịnh thôi. Lụa vẫn còn nhiều cái chưa hoàn thiện, nói thiệt chứ nó quen được trưởng khoa như con, cũng là bác sĩ khiến cho gia đình này vui lây".

Huy ngồi đó, trong lòng đang cười hô hố.

"Cưới được con gái của ông bà xong, ở cái việc này sẽ có một đại gia mới. Huy triệu phú :))"

Đè nén sự vui mừng khó tả, anh ta cứ liên tục mời cơm rồi gấp thức ăn cho "ba mẹ vợ" tương lai. Không khí gia đình ấm áp, vui vẻ đến kỳ lạ.

Rồi luôn, thiếu niên hiểu vì sao ông bà này nổi tiếng với sự khó tính, mà có thể nhắm mắt làm ngơ, thậm chí cười nói vui vẻ với anh chàng xa lạ theo đuổi cô con gái nhà mình rồi. Lụa là bác sĩ giỏi, vì cô quen một anh chàng cũng là bác sĩ mà còn là trưởng khoa thì đúng là hổ mọc thêm cánh theo suy nghĩ của ông bà. Với lại nhà Thương Lý vẫn luôn có tâm lý muốn con gái mình sớm yên bề gia thất, trở thành vợ thành mẹ rồi muốn làm gì thì làm cho nên sự kiện có vị khách đặc biệt đến nhà ngày hôm nay khiến cho ông bà ấy vui cười không ngớt thôi.

----

----

Điệp Khoa đội nón lá, ngồi rửa chén dưới tán cây xoài nở đầy hoa trắng. Cái nón lá che hết gần nửa gương mặt, chỉ lộ ra cái mũi cao cùng với gò má hơi đỏ vì nắng nóng.

Phía nhà trên, Huy với Lúa đang ôm mấy thùng bia ngồi nhậu với nhau say bét nhè. Lúa cũng rất thích "em rể" hờ của mình, bởi vì anh ta rất khéo lấy lòng người khác. Chẳng biết Huy đã nói những gì mà khiến cho hắn cười hí hà hí hố, nhắc bọn rồi trở thành bạn nhậu nhanh như thế.

Phơi xong đống chén, cuối cùng cậu cũng được nghỉ ngơi sau một ngày dài làm việc quần quật từ sáng đến tối như con trâu con bò. Mệt quá chẳng biết phải làm gì nữa, cứ như vậy mà nằm gục xuống bàn ăn dưới bếp ngủ say sưa.

Cơm cũng chưa kịp ăn nữa...

Bóng người lén lút vén tấm màn ngăn cách giữa phòng khách và phòng bếp, thấy Điệp Khoa ngủ say, đôi bờ mi dài và đẹp đang khẽ giật. Trên môi vẫn còn nở nụ cười, cứ như thể cậu mơ gì đó vui lắm ấy.

Khi đã xác định người trên bàn đã thật sự ngủ say vì quá mệt, Lúa mới bước đến rồi từ từ mang người về phòng mình. Cái cảm giác ôm người trong lòng, ôm cái cơ thể mà mình luôn khao khát phải nói là tuyệt vời.

Lúc đặt cậu xuống giường, bàn tay hư hỏng vẫn cố chấp mà bóp lấy cái mông nhỏ được bao bọc trong cái quần vải rẻ tiền mua trong chợ. Chất vải rẻ tiền không làm cho làn da thiếu niên xấu đi được chút nào, bù lại nó còn mang theo nét ngây thơ và hư hỏng. Cái quần này chỉ cần kéo xuống là mọi cảnh xuân sẽ lộ ra, Lúa cẩn thận khóa cửa phòng lại rồi lại ngắm nhìn thiên thần đang ngủ say.

Bàn tay to lớn từ từ ép sát vào da thịt, kéo một đường từ cổ chân lên bắp đùi rồi dừng lại ở ngã ba đường giữa hai chân thiếu niên. Bóp nhẹ.

Hành động đơn giản thế thôi, lại khiến cho bé hàu xinh chảy nước. Chẳng mấy chốc phần đáy quần ướt đẫm một mảng nhỏ.

Quần được kéo xuống, bé hàu non bằng xương bằng thịt với cái khe đỏ hồng còn chúm chím xấu hổ muốn ẩn mình đi. Giọt mật ngọt ngào từ mép thịt ấy chảy ra, tựa như phần mật ngọt trong quả sung chín. Lúa kìm lại thú tính trong lòng mình, kéo quần Điêp Khoa lên rồi chạy vội vào nhà tắm.

Tiếng rên khe khẽ từ nhà tắm vang lên, nửa tiếng sau, gã đàn ông bước ra với gương mặt đỏ bừng cùng với con cá chà pặc to đùng như trái cà tím vẫn còn đang sung sức mà cương cứng, dựng thẳng lên trời.

Thiếu niên là người lưỡng tính, hắn đã biết từ lâu rồi.