Mẹ Đơn Thân Đụng Độ Thẳng Nam

Chương 15: Con gái giúp sức

Bên này có một người phụ nữ sau khi dỗ con ngủ trằn trọc suy nghĩ, bên kia lại có chàng trai vui vẻ vì hôn cô, nhất là sự lưỡng lự, tình cảm trong mắt cô, anh nghĩ mình chỉ cần cố gắng thêm nữa, chẳng bao lâu có thể thoải mái ngày ngày ngồi ăn cơm cùng cô và Bông rồi.

Thế là sáng sớm hôm sau, cô đang thay đồ cho Bông thì nghe tiếng chuông cửa:

“Chào buổi sáng, anh thấy có sữa đậu nành nóng nên mua hai phần, hai mẹ con uống cho nóng nha” Anh nhét sữa vào tay cô rồi chạy biến về nhà. Anh biết đứng lại cô sẽ từ chối liền.

“Oa, sữa đậu nành, Bông thích sữa đậu nành.” Bé Bông không biết chui từ đâu lấy sữa mang vào nhà. Cô đành đóng cửa vào theo.

“Vậy con ăn bánh mì lát đã rồi uống, hôm nay ăn sáng ở nhà vậy.” Bình thường Bông sẽ lên trường ăn sáng, vì cô không muốn con cùng ăn đồ hâm lại tối qua như cô. Giờ có sữa đậu nành nóng nên cô lấy bánh mì lát quét ít bơ đường cho con ăn, rồi uống sữa.

Kết quả lúc hai mẹ con ăn sáng xong xuống nhà xe, lại thấy anh đang ngồi chờ dưới đó.

“Trùng hợp vậy, Bông đi học sao?”

“Dạ, chào chú. Chú cũng ra ngoài à?” Bông vui vẻ chào hỏi anh

“Ừm chú có hẹn với bạn. Bông có muốn đi xe chú không?”

“Được không mẹ?” Bông ngước đôi mắt to tròn mong đợi nhìn cô, dù tối qua đã chuẩn bị sẵn nhưng giờ cô lại lưỡng lự.

“Đi nào, để chú bế cháu lên xe. Em vào nhà đi” Anh không đợi cô mở miệng đã nhanh chóng bế bổng Bông lên. Còn hối thúc cô vào nhà. Vậy là cô trơ mắt nhìn con gái cười vui vẻ vẫy tay chào cô rồi được anh đưa đến trường.

“Gì vậy, mới sáng sớm mà rồng đến nhà tôm à!”

“Không phải cậu bảo hôm nay cùng xem lại chương trình kia sao. Đến đây”

“Anh hai, tôi là hẹn cậu lúc 10h sáng được không? Bây giờ mới 8h30, tôi vừa mới bị cậu lôi dậy từ trong chăn, răng còn chưa đánh đấy.”

“Vậy cậu giải quyết đi, tôi làm việc trước” Anh nói rồi mở laptop ngồi viết code tiếp. Sáng nay đưa sữa đậu nành xong thì nghĩ dù sao cũng cần ra ngoài, ra sớm hơn tiện đường đưa Bông đi học, lại được nhìn thấy cô, quá tuyệt.

Anh và bạn cùng mở công ty nhỏ chuyên nhận thiết kế website và một vài game nhỏ, các anh đều chuyên ngành IT không ôm mộng gì lớn lao. Mở công ty là để thoải mái nhận dự án mình muốn, không phải nghe lệnh ai.

Công ty cũng chỉ có vài nhân sự, đa số làm việc online, hứng chí thì tụ tập cùng viết code. Việc liên quan đến kế toán, nhân sự… đều dùng dịch vụ.

“Đi đâu vậy?”

“Đi về nhà” Sắp 5h rồi, giờ anh chạy đến trường có khi lại gặp được mẹ con cô. Anh đã quyết định tấn công thì sẽ dùng mọi cách xuất hiện trước mặt cô, anh nghĩ kỹ rồi, đẹp trai không bằng chai mặt, anh lại không đẹp trai, vậy mặt càng cần dày hơn.

“Vậy còn phần còn lại thì sao?”

“Tối về tôi viết tiếp rồi gửi cậu”

“Anh hai, cậu trở thành lao động gương mẫu từ bao giờ vậy, đến sớm về đúng giờ quá, tôi bị sợ đấy”

“Có việc” Anh vừa cầm áo khoác vừa nói

“Việc gì?”

“Tìm vợ” Bỏ lại một câu khiến cậu bạn ngã ngửa anh nhanh chân đi ra thang máy, chậm thì hai mẹ con về mất.

“A, chú Cát Tử, chú mới về à!”

“Chào Bông, tối nay cháu ăn gì vậy?” Nãy đến trường thì mẹ con đã về nên anh đành chờ trước cửa thang máy. Mãi cũng đợi được hai mẹ con đi siêu thị về. Vừa gặp trong thang máy anh quyết định phải ăn bữa cơm này.

“Hôm nay Bông muốn ăn bò xào nên mẹ mua nhiều thịt bò lắm”

“Ôi, Bông sướиɠ quá, lâu rồi chú cũng không được ăn thịt bò xào”

“Mẹ ơi..” Bông vừa nghe vậy liền nắm tay cô lắc nhẹ, mắt đầy chờ mong.

Thế là anh lại được ăn cơm cùng với hai mẹ con. Nhưng khi tiễn anh ra về, cô nhỏ giọng:

“Chẳng phải anh nói cho em thời gian sao?”

“Ừm, em cứ tiếp tục xem xét, anh là đang tìm cơ hội cho em xem xét kỹ hơn.” Anh dõng dạc, từ lúc quyết định theo đuổi cô anh bỗng thấy mọi việc sáng hẳn lên. Nội tâm không rối rắm nữa, vui vẻ thừa nhận tất cả.

“Anh về đây, hai mẹ con ngủ ngon” Anh nói rồi vẫy tay đi thẳng, mặc kệ cô trừng mắt bất lực đằng sau.

Từ đó bận việc thì thôi, cứ rảnh là anh đưa sữa đậu nành, đưa Bông đi học, “tình cờ” gặp hai mẹ con, việc ăn tối cùng hai mẹ con dù anh rất thích nhưng từ hôm ấy cũng không dám làm quá, sợ phản tác dụng, nên luôn là đến cửa nhà sẽ chào tạm biệt cô và Bông.

Cốc… cốc..

Đang viết code thì anh nghe tiếng gõ cửa. Ai đến mà không bấm chuông, lại gõ cửa nhỉ.

“Chào chú” Vừa mở cửa đã thấy Bông lén lút chui vào còn đóng cửa lại, anh buồn cười, hóa ra là không với tới chuông cửa.

“Sao cháu lại qua đây, mẹ cháu đâu.”

“Mẹ đang nấu ăn, cháu qua để giúp chú”

“Giúp chú?” Anh buồn cười hỏi lại

“Hôm qua cháu nghe mẹ nói chuyện điện thoại, hình như bạn của mẹ muốn làm mai cho mẹ, mẹ còn cười rất vui” Bông thì thầm. Lúc đầu anh còn cười cười, nhưng nghe xong thì không cười nổi nữa.

“Vậy cháu giúp chú thế nào?” Anh tò mò hỏi, bé con này sao mà đáng yêu quá.

“Theo cháu qua nhà ăn cơm”

Thế là lúc cô bưng thức ăn ra thì đã thấy anh.

Liên tục như vậy anh cứ qua nhà cô cùng ăn cơm, nói chuyện với bé con, cùng chơi đùa hoặc xem tivi tới 9h mới chào về.

Mỗi lần anh tới đều mang theo đồ, lần đầu bất ngờ nên anh gom hết trái cây trong tủ lạnh mang qua, sau đó là bánh kẹo, trái cây, đồ chơi cho bé con, sách vở cho bé con hoặc gạo, thịt, rau củ quả, nhưng lần nào cũng sẽ kèm theo một món đồ nhỏ dành cho cô: dây cột tóc, bông tẩy trang, kẹp tóc, bông hoa…

Cô cũng dần quen với việc có anh trong cuộc sống hai mẹ con thì lại có người đến.