Mẹ Đơn Thân Đụng Độ Thẳng Nam

Chương 13: Cho em thời gian

Cát Tử vừa từ bên ngoài về, thấy bóng dáng hai mẹ con cô thì nhanh chân đi đến, không ngờ có kẻ chặn đường cô, sau đó còn theo hai mẹ con cô vào thang máy. Anh là dùng hết khí lực để chạy đến, giờ một tay nắm tay cô một tay nắm tay Bông tim vẫn còn đập mạnh.

Chỉ nghĩ đến việc cô bị kẻ xấu đùa bỡn hay bé Bông có chút tủi thân nào anh đều vô cùng sợ hãi.

“Tôi là bạn trai cô ấy” Anh vừa nói thì cảm nhận được bàn tay một lớn một nhỏ kia đều có chút nhúc nhích nhưng vẫn cố điềm nhiên nắm tay dắt họ ra.

Đợi thang máy vừa đóng lại thì Giản Hi thoát khỏi bàn tay anh. “Cảm ơn anh”

“Không có gì” Anh nhìn cô.

“Wow, chú là bạn trai của mẹ cháu thật sao?” Bông vui vẻ hỏi lại.

“Đúng rồi, chú ở cạnh nhà cháu nên là bạn, lại là con trai nên là bạn trai.” Anh vui vẻ vừa trò chuyện vừa nắm tay Bông đi về hướng nhà, để lại cô phía sau.

“Vậy tối nay chú có cùng ăn cơm với mẹ con cháu không?” Bông mong chờ hỏi, anh không trả lời mà liếc nhìn cô cười cười, ý rõ ràng.

“Bông đừng phiền chú, chú còn phải làm rất nhiều việc đấy. Cô giáo con đã dạy sao nào?” Cô lảng tránh ánh mắt anh, vội dụ dỗ con gái.

“Cô giáo nói, khi người lớn bận rộn thì phải tự chơi ngoan ngoãn, không làm phiền”

“Vậy đúng rồi, nào chào chú đi con”

“Dạ, chào chú. Hẹn sớm gặp lại chú” Bông vui vẻ vẫy tay chào còn anh thì thất vọng chào lại, tiu nghỉu vào nhà. Chặng đường cũng quá xa đi.

Anh cứ nghĩ quan hệ giữa hai người dù sao đã có một chút xíu nhích lên, buổi sáng anh chạy bộ về gặp cô còn chào hỏi vài câu. Vậy mà đến chiều, cô gõ cửa phòng anh, mang tặng anh một cái đồng hồ thì anh biết cô muốn phân rõ giới hạn rồi, cái đồng hồ này chắc cũng có giá, xem như tiền công anh giúp cô đúng không.

Bỗng nhiên có một ngọn lửa bùng lên trong lòng anh.

“A” Giản Hi đặt đồng hồ này từ tối hôm anh giúp cô, trưa nay mới giao đến, cô tẩy trang thay đồ xong thì mang sang tặng anh. Định tặng xong sẽ đi đón Bông sớm luôn.

Không ngờ anh mở cửa, vui vẻ khi thấy cô nhưng khi cô vừa đưa quà ra thì ánh mắt ánh tối đi, sau đó bất ngờ kéo cô vào phòng, ấn cô lên cửa mà hôn.

“Bốp” Quá bất ngờ, khi cô lấy lại phản ứng thì vội vàng đẩy anh ra, tát một cái.

“Em không hiểu hay cố tình không hiểu, chúng ta, trai chưa vợ, gái chưa chồng, anh giúp em chỉ để nhận cái đồng hồ này sao.! Hay em muốn anh nhận nó rồi từ nay tránh xa em!” Bị ăn một cái tát anh cũng mặc kệ, nhìn thẳng mắt cô, nói từng lời.

“Cảm ơn anh đã giúp tôi. Nhưng tôi không thích anh.”

“Nói dối, nếu không thích anh sao em phải tránh né anh. Mà thôi em không thích anh cũng được, anh thích em, rất thích, anh thích bé Bông nữa, cho anh cơ hội được không?” Anh không tin cô không có chút cảm giác nào với anh. Nhưng vừa lên giọng được một câu nhưng thấy ánh mắt quật cường của cô anh vội xuống nước.

“Xin lỗi, chúng ta không hợp.”

“Không hợp chỗ nào, anh có thể sửa” Anh nhất định phải có được cô gái này, suốt ngày làm việc mà nhớ đến cô khiến anh phát đie*n mất.

“Anh tránh xa em đi, em là mẹ đơn thân, em cần nuôi con nhỏ. Anh rồi sẽ gặp rất nhiều cô gái tốt hơn” Nhìn ánh mắt anh, cô khóc lên van cầu anh.

“Anh không ép em, anh cũng không muốn gì. Chúng ta hãy cứ từ từ được không? Cho phép anh được đến gần em và bé Bông hơn, nhé!” Anh ôm cô vào lòng, để mặc cô khóc trên vai, nhẹ giọng nói.

“Em..” Cô nghẹn giọng định từ chối.

“Không cần trả lời liền, anh có rất nhiều thời gian” Nói rồi anh khẽ vuốt đầu cô gái nhỏ trong lòng mình, cô khóc làm anh cũng đau theo. Nhưng nếu cô không dũng cảm bước ra anh cố gắng thế nào.