Mẹ Đơn Thân Đụng Độ Thẳng Nam

Chương 9: Cuộc hôn nhân ngắn đến buồn cười

Cha mẹ đều mất khi cô còn nhỏ, cô được gia đình dì ruột nhận nuôi. Từ nhỏ đã luôn nỗ lực để bản thân trở thành đứa trẻ ngoan ngoãn, hiểu chuyện. Những đứa trẻ hư ba mẹ chúng sẽ đánh, nhưng nếu cô hư cô sợ không ai cần.

Vì vậy cô học giỏi, nghe lời, dịu dàng, luôn chăm sóc anh chị em họ. Nhưng sâu bên trong cô luôn có một đứa trẻ muốn nổi loạn, thích những điều mới mẻ.

Bước vào cấp ba cô đã xin dì cho ở trọ, phòng trọ của cô rất rộng, nhiều giường như ký túc xá vậy. Mỗi tháng chỉ 100 ngàn, cô cả ngày đi học, tối về ngủ, còn không biết thực chất phòng có bao nhiêu người.

Lên đại học, cô học chuyên ngành Văn học, là một cô gái hiền dịu đúng mực. Nhưng buổi tối thì làm thêm ở quán bar, không chỉ vì lương ở đó cao mà còn vì tiếng nhạc ầm ĩ ấy khiến nội tâm của cô yên tĩnh lạ kỳ.

Cô vốn không xinh đẹp lắm, chỉ bình thường, dáng người cũng bình thường, nói chung tổng thể rất nhạt. Nên cả thời đại học và thời gian làm thêm cũng không gây chút sóng gió gì, an ổn tốt nghiệp. Có được 2 người bạn thân.

Rồi đi làm công sở như bao người, nhưng đến khi cô 25 vẫn chẳng mối tình vắt vai, dì dượng đều than phiền. Đến năm cô 28 tuổi, dì dù đang bệnh vẫn sắp xếp xem mắt cho cô. Nên khi gặp đối phương cũng không tồi thì cô liền chấp nhận kết hôn.

Trước ngày kết hôn, cô đến mộ cha mẹ, báo cho họ biết. Hứa rằng bản thân sẽ sống thật tốt, xây dựng một tổ ấm nhỏ, làm cho các con của cô hạnh phúc gấp ngàn lần cô.

Vậy nên khi chồng cũ đề xuất một đám cưới thật lớn, cô đồng ý, đàn ông mà, đều có chút sĩ diện. Bạn bè và cả đồng nghiệp cô thân gom lại vừa đủ một mâm, còn anh ta mời nguyên công ty.

Cô nghĩ dì dượng cũng sẽ thích vậy. Nên đưa phân nửa số tiền trong sổ tiết kiệm cho anh ta. May mắn mấy năm qua cô không ăn xài nhiều, vừa tiết kiệm lại có học bổng, lương làm thêm cao nên số tiền tiết kiệm khá lớn. Đó cũng là lý do cô dễ dàng đồng ý kết hôn. Cô đã tìm hiểu kỹ, đây là tiền trước kết hôn, là của riêng cô, nên dù thế nào cô vẫn có sức mạnh, đúng không.

Kết hôn xong cũng không khác mấy, hai vợ chồng đều đi làm, tối về trò chuyện vài câu thì ngủ. Cô đoán mới kết hôn nên nhu cầu chuyện ấy của chồng khá lớn, cũng không sao cả. Vợ chồng cô thì ai giữ tiền người nấy, chồng cô sẽ đóng tiền nhà, cô lo tiền chợ.

Không biết gọi là may mắn hay xui xẻo mà hai tháng thì cô biết mình có thai. Vừa có kết quả khám chính xác thì chồng đề nghị cô nghỉ việc ở nhà, đương nhiên cô không đồng ý.

Nếu anh ta giàu có, là tổng tài như những cuốn truyện ngôn tình cô còn suy nghĩ ở nhà viết sách như ước mơ của cô. Đằng này anh ta chỉ là nhân viên làm công ăn lương bình thường, anh ta có cha mẹ cần phụng dưỡng sau này, không biết chính xác nhưng với cách tiêu tiền của anh ta cô đoán tiền tiết kiệm cũng không nhiều hơn cô, có khi còn ít hơn.

Có cuộc cãi vã đầu tiên thì có cái thứ hai, thứ ba, thứ bao nhiêu cô cũng không nhớ nữa. Mỗi lần cô mệt mỏi vì thai nghén hay đi làm về với cái bụng bầu không muốn ăn uống chứ đừng nói nấu nướng gì, thì anh ta lại nói: “Anh đã nói em nghỉ việc mà không nghe”

Nếu cô nhịn, im lặng hoặc lảng sang chuyện khác thì coi như xong. Nếu cô nói lại thì thành gây chuyện, cãi vã.

Không ngờ cuộc sống của cô trước giờ tẻ nhạt như nước ốc, kết hôn lại trở nên ồn ào mỗi ngày. Có lúc cô còn nghĩ, em bé có nên ra đời hay không, nhưng nhanh chóng tự tát bản thân và xin lỗi bé con.

Chuyện quan hệ vợ chồng từ lúc sinh con cô đều tránh né, ba tháng đầu vì bác sĩ dặn, còn mấy tháng tiếp theo thì cô quá mệt mỏi, không còn hơi sức.

Một buổi chiều sau khi làm về, lúc thai được hơn 7 tháng, cô thấy mình ra nhiều máu nên gọi cấp cứu đến bệnh viện. Chồng cô cũng là trên xe cấp cứu nhờ y tá gọi vì anh ta chưa đi làm về.

Cô bị dọa sinh non, bác sĩ nói phải nhập viện điều dưỡng. Chồng cô đến thì mắng chửi cô hết lời, đến mức những giường bệnh xung quanh phải can thiệp. Nhưng sau đó họ cũng đều trách cô, nói cô bầu bì không lo giữ kỹ.

Cô nằm viện 3 ngày thì chuyển dạ, sinh non. Còn là sinh mổ. Bác sĩ dặn bé con cần được chăm sóc kỹ, nhất là hai năm đầu đời. Trước mặt người ngoài chồng cô là một người chồng thương vợ thương con, nhưng sau lưng anh ta lại luôn trách mắng cô.

Cô nhắn tin nhân sự xin nghỉ việc, may mắn gặp chị nhân sự tốt bụng, cũng là mẹ hai con nên hiểu cho cô. Giúp cô xử lý đơn xin nghỉ và thủ tục nhận trợ cấp thai sản.

Cô tưởng từ nay sẽ dựng xây gia đình, có con hai vợ chồng sẽ từ từ hàn gắn thì lúc con được 2 tháng tuổi, cô phát hiện chồng nɠɵạı ŧìиɧ. Chính xác không phải cô mà là bạn thân cô đi du lịch thấy nên chụp ảnh gửi cô.

Cô không muốn nhịn nữa, đứa trẻ nổi loạn trong cô lớn mạnh dần, ngay khi anh ta “đi công tác” về, cô đưa đơn ly hôn. Anh ta cũng cũng không giải thích, không níu kéo, đồng ý ly hôn. Còn thẳng thắn nói cho cô biết bắt đầu từ khi cô từ chối chuyện ấy, anh ta chỉ có thể tìm người khác giải quyết sinh lý rồi dần trở thành tình yêu haha vậy ra tất cả lỗi lầm là do cô.

Vậy là cuộc hôn nhân của cô kéo dài 1 năm, có lẽ hơn vài ngày. Một cuộc hôn nhân ngắn đến buồn cười, không phải sao!

Từ lúc kết hôn, thấy anh ta sĩ diện nên cô âm thầm tìm thêm việc viết lách, viết truyện cho trang web kiếm thêm ít đồng. Nên từ khi nghỉ việc ở nhà sinh con, cô viết nhiều hơn. Dùng tiền nhuận bút, tiền trợ cấp nuôi con. Sau này dùng tiền tiết kiệm và rút bảo hiểm, vay mượn thêm bạn bè trả khoản đầu mua căn chung cư này. Sau đó vừa là thỏa mãn ý thích vừa là kiếm tiền, cô học sεメy dance và quay video nhảy, úp lên mạng xã hội. Vô cùng bận rộn.

Cuộc sống của cô chỉ có con, kiếm tiền nuôi con. Bỗng dưng giờ có kẻ xuất hiện, nói cô nghỉ việc haha lại là một tên bảo thủ, gia trưởng, đầu toàn chuyện ấy.