Mẹ Đơn Thân Đụng Độ Thẳng Nam

Chương 8: Khuyên cô nghỉ việc

“Chú không thích cà rốt sao, Bông cũng vậy, nhưng mẹ cứ bắt phải ăn” Bông thấy anh gạt cà rốt sang một bên chén thì thích thú kêu lên.

“Mẹ, mẹ thấy không, chú ấy cũng không ăn cà rốt.”

“Ừm. Nhưng chú ấy là con trai, con là con gái không nên kén ăn, phải ăn nhiều rau thì mới đẹp da. Ăn cà rốt sẽ giúp sáng mắt đấy.” Cô vội trừng mắt nhìn anh rồi dụ dỗ. Cái tên này ăn chực mà còn kén chọn.

“Nhưng các bạn trai lớp con cũng không thích ăn cà rốt”

“Vậy cô giáo con nói thế nào.”

“Cô nói cần phải ăn đầy đủ rau củ quả mới nhanh lớn. Người nấu đã bỏ công thì nên ăn, không được phí phạm thức ăn.”

“Đúng rồi, con nghe lời cô giáo là chính xác nhất”

Anh buồn cười nhìn hai mẹ con trò chuyện. Nhìn cô trừng mắt với anh, anh cũng thấy vui. Cảm giác bữa ăn này quá tuyệt vời rồi.

Anh cũng rất muốn hỏi cô vì sao ban ngày lại ăn mặc kỳ quái vậy, nhưng có vẻ cô không muốn Bông biết chuyện đó nên đành thôi.

Ăn cơm xong Bông vừa mở miệng rủ anh ở lại coi tivi anh cũng đồng ý. Anh vui vẻ xem tivi, thỉnh thoảng nhìn trộm cô, thấy cô tất bật liên tục, lúc thì dọn nhà lúc thì mang quần áo bỏ máy giặt. Anh muốn giúp cô quá.

Sau khi xem tivi thì cũng hết lý do, anh đành chào Bông đi về trong tiếc nuối.

Còn Giản Hi, tiễn đại thần này khỏi cửa liền thở phào, cô còn không biết anh ta rảnh rỗi đến mức này đấy. Từ lúc chiều đi đón Bông về thì ở lì đây, hừ đừng tưởng lúc anh ta nhìn trộm cô không biết.

Cô không biết có một tên thẳng nam, vì cả ngày rong ruổi bên ngoài, tối hôm đó và nguyên ngày hôm sau phải cắm mặt vào máy tính để chạy deadline.

Đến sáng ngày thứ ba, sau khi chạy bộ, anh không về nhà ăn sáng mà chọn quán cà phê vừa ăn sáng uống cà phê, cố tình ngồi phía ngoài để chờ cô.

Cuối cùng cũng chờ được người, vừa thấy bóng dáng cô anh vui vẻ vẫy tay.

“Trùng hợp vậy, cùng uống cà phê nhé!”

“À thôi..” Giản Hi vừa mở miệng từ chối thì anh nhanh chóng chặn lời.

“Ngồi đi, tôi gọi đồ ăn cho em rồi. Không được lãng phí thức ăn” Anh còn nhắc lại lời cô dụ dỗ Bông trong bữa ăn khiến cô không biết nói gì, thôi sớm muộn cũng tới. Cô ngồi xuống.

“Anh muốn hỏi gì hỏi đi” Đợi người phục vụ đi cô liền lạnh nhạt nói.

“Ừm, em tại sao ban ngày lại luôn ăn mặc như vậy?” Nhìn cô xa cách anh thấy không thoải mái chút nào, anh thích cô hiền hòa như tối hôm ấy cùng con ăn cơm hoặc cô cứ hung dữ như trái ớt nhỏ cũng được.

“Công việc thôi, tôi chụp hình cho tạp chí” Cô nói, lý do này cô đã nghĩ từ hôm ấy. Cùng lắm hắn hỏi tạp chí nào thì nói các tạp chí người lớn là xong. Chứ nếu nói cô có kênh ai biết tên này làm gì. Tuy rằng cô không có làm gì trái pháp luật nhưng nghĩ đến việc hàng xóm của mình xem kênh nhảy nhót sεメy của mình cô thấy không tự nhiên.

“Em có nghĩ đến việc nghỉ việc ấy không? Nếu chỉ vấn đề tiền bạc, tôi có thể…”

Rầm!

Cô đập mạnh xuống bàn, giận dữ nói: “Đây là việc của tôi, không cần anh lo.” rồi bỏ đi luôn.

Tên điên này, cô vừa mới có chút cảm tình với hắn thì… Hắn nghĩ gì mà nói vậy. Khuyên cô nghỉ việc haha khuyên một bà mẹ đơn thân nghỉ việc, còn đòi trợ cấp cho nữa chứ.

Cô cứ nghĩ hắn là tên thẳng nam, đầu óc hơi khô khan, miệng lưỡi cũng không trơn tru nhưng ít nhất rất ấm áp, đôi tốt với Bông. Không ngờ hắn cũng chỉ giống gã chồng cũ cô, vô cùng gia trưởng và bảo thủ.