Mẹ Đơn Thân Đụng Độ Thẳng Nam

Chương 7: “Tôi tưởng anh phải tên Hắc Tử chứ”

Mấy ngày tiếp theo không còn nhìn thấy hàng xóm đáng ghét kia nên cô cũng dần quên chuyện này. Lúc cô tưởng mọi chuyện đã đi vào quỹ đạo như cũ thì lại có biến.

Cô đang quay video thì nghe còi báo cháy vang lên, vậy là vội vàng tắt máy quay. Thỉnh thoảng trong chung cư cũng vang lên còi báo cháy, hoặc là nhà nào có con nít nghịch phá hoặc là nấu ăn bị cháy. Còi báo vang lên một lúc, bảo vệ kiểm tra thì sẽ tắt.

Không ngờ lần này tiếng chuông rất dài. Sau đó loa thông báo mọi người nhanh chóng di tản bằng cầu thang bộ.

Cô vội vàng chỉ kịp vơ lấy điện thoại thì chạy vội đi. Lúc này cô chỉ nghĩ cầm điện thoại để có gì còn liên lạc với trường của con.

Hơn nữa có điện thoại thì coi như vẫn có thể lấy lại các tài khoản, mật khẩu, vẫn chuyển tiền online được. Nhưng khi chạy ra khỏi nhà rồi cô mới nhớ ra bản thân là đang mặc trang phục miêu nữ quyến rũ, còn trang điểm đậm.

Bỗng một cái áo khoác nam nhanh chóng khoác lên người, cô quay lại thì chính là hàng xóm kia.

“Chạy nhanh lên” Anh thấy cô ngơ ngác nhìn anh thì chỉ trừng mắt kéo cô chạy nhanh đường cầu thang bộ.

“Em có sao không?” Vừa xuống đến nơi an toàn thì anh đã lo lắng hỏi. Cô lúc này vừa chạy xuống cầu thang, đang thở dốc, thấy anh quan tâm mình thì có chút cảm động. Nhưng khi cô đang định lên tiếng thì những hàng xóm khác cũng tiến lại đây, có người nhiệt tình nói đùa:

“Cát Tử, chạy nhanh đấy.”

“Ha, hóa ra anh tên Cát Tử à! Tôi tưởng anh phải tên Hắc Tử chứ, lần nào gặp anh cũng xui xẻo.” Cô hất tay anh ra, lạnh lùng nói. Ở đây đông người cô không muốn họ nhận ra cô nên làm ra vẻ kênh kiệu không thèm nói chuyện với ai. Rất may chung cư đông người, lại đang có hỏa hoạn nên mọi người không chú ý cô nhiều. Cũng may có cái áo khoác của anh, chú bộ đồ của cô chắc chắn cô phiền rồi.

Một lúc sau lửa đã được khống chế, một căn hộ block cạnh block của cô ở bị cháy. Người ta sợ lửa cháy lan nên di tản hết mọi người. Sau khi lính cứu hỏa làm việc và kiểm tra cẩn thận thì mọi người lại có thể về nhà.

Cô nhìn đồng hồ thì đã đến giờ đón Bông, nhưng cô đang bộ dạng thế này không thể đi. Cô đành tránh né đến một góc khuất, mở điện thoại gọi điện cho giáo viên.

“Alo, dạ chào cô, tôi là mẹ của bé Bông. Dạ hôm nay nhà có chút việc đột xuất, cô có thể giữ Bông thêm khoảng 1 tiếng được không ạ? Dạ, nếu vậy cô dắt bé đến phòng bảo vệ giúp ạ. Dạ cảm ơn cô nhiều” Dù rất thương con nhưng đành để bé ở phòng bảo vệ trường, giờ cô sẽ nhanh chóng thay đồ và tẩy trang rồi đi đón con, chắc là chưa đến 1 tiếng đâu.

Không ngờ quay lưng lại cô lại đυ.ng phải anh.

“Em.. em là mẹ bé Bông?” Anh ngơ ngác hỏi cô.

“Đúng vậy. Không có chị em gái nào cả, chỉ có mình tôi. Cảm ơn anh đã cho mượn áo, lát nữa tôi sẽ trả lại. Giờ tôi có việc.” Cô nhanh nhẹn nói, Bông còn đang chờ cô, cô không muốn mất thời gian ở đây.

“Để tôi đi đón bé Bông, tôi biết trường đó” Anh vội kéo tay cô lại. Dù sao giờ anh đi thì bé Bông không cần vào phòng bảo vệ chờ.

“Vậy.. để tôi gọi điện cho cô giáo. Cảm ơn anh” Trước giờ cô luôn cố gắng đón con, không để bé chờ đợi chút nào. Vì cô từng thấy ánh mắt buồn bã của bé khi nhìn ba mẹ những đứa bé khác đón chúng. Giờ anh nói vậy cô liền đồng ý. Bông của cô cũng thích anh mà, con bé chắc vui lắm.

“Không có gì, tôi đi luôn đây.” Anh nhìn cô rồi bước nhanh ra bãi giữ xe. Nội tâm lại vô cùng vui mừng, hóa ra anh không phải bien tha*i à hoặc không cần làm, vì tất cả đều là cô. Cô gái dịu dàng , hiền hòa luôn nở nụ cười nhẹ, khi nhìn con thì ánh mắt cong cong, cô bé nổi loạn ăn mặc quyến rũ, câu nói nào cũng đầy lực sát thương, đều là cô.

“A, hôm nay sao lại là chú” Bông vui vẻ nhào đến ôm anh.

“Ừm, hôm nay mẹ con có chút việc bận. Chúng ta về nhé” Anh bế bổng bé lên khiến bé con vui vẻ cười thích thú.

Hôm nay cả lớn cả nhỏ đều có niềm vui ngoài ý muốn. Bông vui đến mức lúc về thì rủ anh vào nhà cùng ăn cơm với mẹ con bé.

Giản Hi cũng đành đồng ý. Dù sao hôm nay anh đã giúp cô những hai lần.