Nhìn những kiệt tác đầy bàn, Bạch Tri Đồ gật đầu hài lòng, quả nhiên năng lực của mình rất mạnh.
Anh chọn ba là bùa tránh họa để đưa cho Tô Vân Diêm, để bày tỏ lòng biết ơn về ân tình ban đầu.
Dù sao đi nữa, nếu không có cậu, có lẽ Bạch Tri Đồ đã chết đói rồi.
Bạch Tri Đồ giả vờ đưa đại ba lá bùa cho Tô Vân Diêm, "Tôi vẽ bùa ở trong phòng, vẽ nhiều thì đưa cho cậu. Ba lá bùa này có thể ngăn chặn ba lần tai họa, sự cố, yêu tinh quỷ quái gì đó đều được."
Tô Vân Diêm vân vê ba lá bùa, linh khí nồng đậm từ ba lá bùa khiến cậu cảm thấy khó chịu.
Cậu thuộc loại yêu tinh quỷ quái kia, suýt chút nữa bị linh khí trên đó làm tổn thương.
Thực lực của Bạch Tri Đồ... quả thật rất mạnh.
"Cảm ơn, cảm ơn nha..." Tô Vân Diêm miễn cưỡng nhận ba lá bùa, đầu và xương cụt đều ngứa ngáy.
Hỏng rồi.
Lỗ tai và đuôi, bị linh khí ép, sắp thể giấu được nữa.
Tô Vân Diêm vội vàng che đầu lại, đẩy Bạch Tri Đồ ra ngoài, "Cảm ơn, cảm ơn bùa của anh, thật sự rất lợi hại, anhkhông hổ danh là đại sư mạnh nhất. Ây dà, trời đã muộn rồi, hay là chúng ta nghỉ sớm nhé!"
"Cuối cùng cậu cũng khen tôi mạnh, tôi mạnh thật đấy!"
Bạch Tri Đồ vui vẻ vì được khen, "Chờ chút, tôi còn nhiều lá bùa còn dư..."
Tô Vân Diêm liên tục đẩy và xô, đẩy người ra ngoài, "Đạo sĩ Vô Danh cũng không bằng anh, các đạo trưởng ở Khí Khôn Trạch chắc chắn cũng không bằng anh! Nhưng bây giờ tôi chỉ cần ba lá này là đủ rồi, nhiều quá tôi cũng không dùng được..."
Sắp toang đây này, nếu thêm vài lá nữa, chắc chắn cậu sẽ lộ nguyên hình.
Bạch Tri Đồ bị đẩy ra, không quá để tâm đến sự khác thường của Tô Vân Diêm, "Vậy số bùa thừa của tôi thì sao?"
"Bán đi, có thể bán được, một lá một trăm nghìn, ba trăm nghìn, năm trăm nghìn... đều được!"
Từng lời nói của Tô Vân Diêm càng lúc càng gấp gáp, cuối cùng vào khoảnh khắc tai cậu vang lên tiếng "bùm", cậu đã đóng cửa lại một cách mạnh mẽ.
Bạch Tri Đồ sờ đầu, cảm thấy tủi thân, chẳng hiểu sao mình lại bị đuổi ra ngoài.
Sau cánh cửa, Tô Vân Diêm thở hổn hển, khó chịu ngồi xổm trên mặt đất.
Từ từ, tóc của cậu dài ra, như tấm lụa đen phủ lên đô tai người, vị trí trên tai hai inch xuất hiện một cặp tai hồ ly lớn và lông xù.
Lông màu trắng bóng mượt mềm mại như đám mây, bên trong vành tai hồng hồng đang rung rinh.
Tô Vân Diêm nằm ngửa trên đất, tóc đen rơi tán loạn, dung nhan như ngọc, cậu ôm lấy đôi tai lớn, "Ôi... tai, tai đã hiện ra rồi..."
Khi Hoàng Oanh tìm đến nhà, Tô Vân Diêm đã đi học, còn Bạch Tri Đồ thì đang tràn đầy hào hứng vẽ bùa.
Có lẽ là nhờ sự khích lệ của Tô Vân Diêm tối qua đã cho anh tự tin, anh dậy sớm vẽ bùa, thậm chí ăn sáng chưa được mấy miếng, cứ thế vẽ cho đến khi Hoàng Oanh đến.
Ban đầu Hoàng Oanh nghĩ rằng nơi Bạch Tri Đồ bảo cô đến là một phòng làm việc xem bói, ai ngờ lại là một căn hộ tư nhân, có vẻ như không phải Bạch Tri Đồ sống một mình, cô hơi ngập ngừng đứng ở ngoài cửa, vì một người lạ tùy tiện đi tới tận nhà hình như không ổn cho lắm.
Nhận thấy sự do dự của Hoàng Oanh, Bạch Tri Đồ giải thích: "Không sao đâu, bạn tôi... đã đồng ý."
Tô Vân Diêm thật sự là một người đẹp trai lại còn tốt bụng. Ngay khi Bạch Tri Đồ đề xuất, cậu đã đồng ý ngay lập tức, chỉ cần không vào phòng ngủ riêng của cậu thì không có vấn đề gì khi có người đến nhà.
"Tôi đã mua một ít trái cây và trà sữa trên đường." Hoàng Oanh hôm nay mặc một chiếc váy ngắn màu vàng nhạt, làm nổi bật vẻ đẹp thanh thoát của cô. Khi cô bước vào, ngay cả không khí ở huyền quan cũng mang theo hương thơm đặc trưng của phụ nữ.
Bạch Tri Đồ không hiểu phong tinh, anh đã hắt hơi ba lần.
Anh nhăn mũi, không biết mùi gì mà khiến mình nhạy cảm dữ vậy.
Không chút ngần ngại Bạch Tri Đồ mở một cốc trà sữa, quyết định vừa uống vừa nghe Hoàng Oanh kể câu chuyện của mình.
Khi Hoàng Oanh ngồi xuống, cô trầm ngâm một lúc, "Tôi và Chu Tất Hưng quen nhau ở trường. Thời điểm đó, cả hai đều ở trường, tôi nghĩ anh ta là người giống như tôi thấy, chăm chỉ, thích học hỏi, cộng thêm gia cảnh không tốt, có thể vào được Đại học Thanh Hòa, chắc chắn đã phải nỗ lực rất nhiều. Tôi cứ thế bị che mắt."
Bạch Tri Đồ nhìn theo đường nét xương mày mềm mại của Hoàng Oanh, nhìn cằm của cô, vầng trán cao, môi dày phúc hậu. Gia cảnh của Hoàng Oanh chắc chắn rất tốt, nhưng cô lại thích một chàng trai nghèo như Chu Tất Hưng.
"Thời điểm đó, gia đình tôi cũng khá giả, sau khi tốt nghiệp tôi đã giúp đỡ Chu Tất Hưng rất nhiều, nhưng tôi không ngờ anh ta lại phản bội. Tuy nhiên, tôi không phải là người không buông bỏ được, sau khi anh ta phản bội, tôi đã chia tay với anh ta. Sau đó anh ta còn muốn quay lại, nhưng tôi và gia đình đã đuổi anh ta đi. Tôi tưởng rằng mọi chuyện đã kết thúc, ai ngờ một tháng sau, sức khỏe của bố mẹ tôi đột nhiên không tốt, chỉ trong vòng ba ngày đã nghiêm trọng đến mức phải nhập viện theo dõi, công việc kinh doanh của gia đình tôi cũng bắt đầu đi xuống, cuối cùng đã phá sản."