Đoán Mệnh Hả? Tặng Kèm Vị Hôn Phu

Chương 17: Lên hot search

Hoàng Oanh không lấy tiền của Bạch Tri Đồ, cô nhìn đồng hồ một lúc rồi khó xử nói: “Đại sư, nhà tôi có chút chuyện, ngày mai tôi có thể đến tìm cậu được không? Hôm nay tôi còn phải đi bệnh viện chăm sóc cha mẹ.”

“Nhà của cô?” Bạch Tri Đồ nhìn Hoàng Oanh một hồi, rồi lại nhìn đến cái móc khóa nhỏ trong tay, đồng ý: “Được rồi, ngày mai tôi có thời gian, cô đến đây nói rõ tình hình.”

“Được được được, vậy tôi thêm phương thức liên lạc với cậu.”

Hoàng Oanh vô cùng cảm kích, vội vàng trao đổi Wechat với Bạch Tri Đồ.

Wechat của Bạch Tri Đồ cũng do đạo sĩ già đăng ký, hoàn toàn trống trơn, không có gì cả.

Nhìn ảnh đại diện dễ thương của Hoàng Oanh và những khoảnh khắc đời thường đầy sức sống trong vòng bạn bè, Bạch Tri Đồ có chút nghĩ ngợi.

Bạch Tri Đồ vui vẻ cầm cái móc khóa hình hồ ly tí hon về nhà, vừa mở cửa đã thấy Tô Vân Diêm ngồi trên sofa xem tivi, trên bàn ăn còn bày sẵn đồ ăn.

“Ây dô, Bạch đại sư kiếm hai triệu một ngày đã về rồi.” Tô Vân Diêm nhìn đồng hồ đã hơn 8 giờ, không nhịn được mà châm chọc.

Buổi sáng Bạch Tri Đồ nói với cậu rằng muốn về ăn cơm, cho nên Tô Vân Diêm đã nấu nhiều hơn một chút, kết quả đến tận hơn 8 giờ anh mới về, đồ ăn đã nguội lạnh.

Đối với một đầu bếp yêu thích nấu ăn thì thật sự là một sự xúc phạm lớn!

“Cậu xem, tôi mua cái này nè.” Bạch Tri Đồ như đang khoe khoang đặt cái móc khóa trước mặt Tô Vân Diêm, “Có phải nó rất giống vợ tôi không, khi nào tôi tìm được em ấy, tôi muốn tặng cái này cho em ấy.”

“...” Tô Vân Diêm nhìn cái móc khóa, đột nhiên nín thinh.

"Anh trở về muộn là vì mua cái này sao?" Tô Vân Diêm nâng món đồ trang trí hồ ly tí hon lên, thầm nghĩ: Giống mình chỗ nào, lông không mượt bằng, hình dáng cũng không béo bằng...

Phi, mình không hề béo nhé, chẳng qua lông xù nên thế thôi.

"Không tìm thấy em ấy, chỉ có thể nhìn cái này." Bạch Tri Đồ với vẻ mặt đáng thương ôm món đồ trang trí, gương mặt điển trai nhăn lại như ăn phải chanh chua.

Tô Vân Diêm chống tay lên trán, thở dài, Bạch Tri Đồ như thế này, khiến cho cơn tức giận của cậu bỗng chốc tan biến.

Cậu lấy ra một số đồ đã chuẩn bị sẵn, đặt trước mặt Bạch Tri Đồ, nói: "Đây, cái này là căn cước của anh, còn đây là thẻ ngân hàng được làm bằng căn cước của anh, bên trong có tiền mà anh kiếm được hôm nay."

Thật ra, cả hai thứ này đều cần chính chủ đến làm, nhưng không sao, nhà của cậu chỉ cần cải trang một chút là qua mặt mấy cái máy ngu ngốc đó.

Bạch Tri Đồ cầm giấy tờ mới tinh trên tay, như thể nhìn thấy một tương lai tươi sáng.

"Đừng quá cảm động, anh nên nghĩ cách để giải quyết việc này đi."

Tô Vân Diêm vừa nói vừa tìm ra một đoạn video, đúng là cảnh Bạch Tri Đồ đánh tên "trai phượng hoàng" vào buổi chiều, sau đó là một chút nội dung Bạch Tri Đồ xem bói, nội dung khá mờ, nhưng gương mặt điển trai của anh rất rõ nét, cùng với giọng nói gợi đòn.

Bạch Tri Đồ ôm điện thoại, video đã được tải lên Weibo, hiện đang đứng hạng mười hai trong bảng hot search trong khu vực, phần bình luận mọc lên như nấm, nói đủ các loại.

[Đại sư này trẻ thế, đẹp trai quá, đẹp trai quá, đẹp trai quá, đẹp trai quá. I can do it!]

[Chậc, mỏ hỗn ghê, tôi nghe mà tức á.]

[Ơ kè, chẳng phải bây giờ là thế kỷ mới sao? Tại sao vẫn còn người tin vào những điều mê tín phong kiến này dẫy.]

[Không tin thì tùy, nhưng phải tôn trọng, đó cũng là văn hóa truyền thống mà.]

[Muốn đi xem bói quá, không bói thì xem mặt cũng được.]

[Dù sao thì ảnh cũng ở đây, tranh thủ thời gian đi thôi.]

[…]

Bạch Tri Đồ lần đầu tiên bị quay video, có chút không hiểu, không biết mình nên xử lý như thế nào.

Tô Vân Diêm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, "Livestream đi, đây là cơ hội quảng cáo tuyệt vời đó, bỏ qua sẽ rất đáng tiếc!"

Rõ ràng là bản thân muốn tìm người trên livestream, nhưng lại chẳng mấy quan tâm.

"… Tôi không biết làm." Bạch Tri Đồ ngoan ngoãn lấy điện thoại ra để trên bàn trà.

Công nghệ cao nhất trong đạo quán chỉ có hai chiếc điện thoại thông minh và một chiếc tivi thông minh, nhưng điện thoại chỉ dùng để gọi điện, nên nói về cách dùng các thiết bị điện tử này, có thể nói anh là hai lúa.

"Không biết gì thật luôn?" Tô Vân Diêm nhìn anh một cách nghi ngờ, mềm lòng, không nhịn được mà cầm điện thoại của Bạch Tri Đồ.

Bạch Tri Đồ thành thật nói: "Tôi thật sự không biết, lúc ở trên núi, đạo sĩ già chỉ dạy tôi luyện đan, vẽ bùa."

Hồi nhỏ anh là một cậu nhóc nghịch ngợm, đạo sĩ già ép anh vẽ bùa mỗi ngày để rèn luyện tâm cảnh, dần dần anh đã quen với việc đó, chỉ cần tâm trạng không ổn là lại đi vẽ bùa hoặc luyện đan.

"Anh còn biết vẽ bùa luyện đan nữa..." Tô Vân Diêm lẩm bẩm, yêu cầu Bạch Tri Đồ cung cấp mật khẩu Weibo và mật khẩu phòng livestream, kiên nhẫn giúp anh cập nhật livestream lên Weibo, còn tiện thể đăng ký thành viên cho anh, ghim lên vị trí đầu tiên.

[@&32764%#6575: # Thầy bói ở ngã tư ngõ mười tám # Tài khoản Weibo cá nhân, chỉ có một.]

Tô Vân Diêm nhìn chằm chằm vào tên Weibo lộn xộn của Bạch Tri Đồ, cảm thấy nó sẽ bị coi là tài khoản zombie và rồi bị khóa ngay lập tức.

"Anh có muốn đổi tên khác không, tên này nghe giống tài khoản zombie quá."

"Zombie là gì?" Bạch Tri Đồ không hiểu, nhưng đổi tên thì anh không ngại.

"Có nghĩa là tài khoản đó không phải người thật, chỉ mỗi số không thôi." Tô Vân Diêm nhanh chóng sử dụng quyền VIP của Weibo để đổi tên tài khoản của Bạch Tri Đồ thành [Bạch Tri Đồ].