Chương 37
Vừa đi tôi vừa gọi cho mẹ một cú điện thoại hỏi nhà Tiểu Ảnh Tử ở đâu, hiện giờ tôi không muốn về nhà để tránh cho ba mẹ lo lắng.“không cần hỏi, Tiểu Ảnh Tử à!! Đang ở trước mặt mẹ đây, con trực tiếp về nhà được rồi.” giong điệu mẹ vui vẻ nói.
“không được, mẹ nói Tiểu Ảnh Tử về rồi nói nhà cô ấy ở đâu là được.”
“tên tiểu tử thúi này bị điên hả!! Mẹ nói ở nhà chúng ta con cần gì phải đi xa làm gì, con không muốn về nhà sao? mẹ hỏi con, con có đối tượng khác rồi phải không? Tối hôm qua không về còn thần thần bí bí đã biết chắc có vấn đề rồi..”
“được rồi, mẹ, con về không được sao.” tôi mau cắt điện thoại lại gọi một cú khác.
“dì Trương, gì gần đây tốt chứ? Con Tử Hàm, mẹ con rất nhớ dì!! Đừng nói là con nói cho dì nha, mẹ nói với con rất muốn ăn bánh chẻo rán dì làm, nhưng xấu hổ không nói đấy ạ.”
“cái này có gì chứ!! Ha ha… gọi mẹ con đến, con nói làm dì giờ cũng tay ngứa ngáy a.” tiếng cười của gì từ trong điện thoại truyền tới làm tôi thấy điếc tai.
“mẹ không cho con nói với gì, mẹ da mặt mỏng manh, con giờ nói mẹ sẽ tức giận.”
“rồi rồi, biết rồi, không muốn tự mình đến? dì nói mẹ con sang không phải được rồi ư?” dì thẩm thật thông minh.
“cảm ơn dì, tuyệt đối đừng nói là con nói với dì đó?” tôi quay điện thoại trộm cười.
“được được, thằng quỷ này.” Dì Trương cúp điện thoại.
Chốc lát sau mẹ gọi điện đến.
“Tử Hàm à, mẹ giờ có chút chuyện phải ra ngoài, mẹ để Tiểu Ảnh Tử lại đây, con nhớ cùng người ta xin lỗi đó!!”
Chuyện nhỏ? Tôi không khỏi cười thầm, da mặt mẹ thực mỏng manh nha: “được rồi, mẹ yên lòng đi làm việc đi.”
Để điện thoại xuống rồi phi như bay về nhà, Tiểu Ảnh Tử à, tội thần về đây rồi!!
Lúc về đến nhà thì tôi thấy Tiểu Ảnh Tử đang xem tivi rất vui vẻ. Tôi nhẹ nhàng mở cửa đứng ở sau hét to một tiếng: “nè!!”. Tiểu Ảnh Tử quay đầu rồi nhảy dựng lên.
“Cậu là ai a?” cô ấy lùi về sau sopha.
“Ngải Tử Hàm a!” Tôi chỉ chỉ quần áo.
“Mặt của anh sao lại thế này?” Tiểu Ảnh Tử vội vàng đi lên phía trước, một mặt lo lắng.
” Tiểu Ảnh Tử, chuyện ngày đó thật xin lỗi, tôi bị người ta đánh, sau đó đến đồn công an rồi ở bệnh viện một đêm. Tôi không dám gọi điện về cũng không dám gọi cho em, tôi thực áy náy.” Tôi mặt không đổi tim không đập mà trần thật sự thật mình nghĩ ra.
“nói cái này gì chứ, anh bôi thuốc chưa? Cánh tay băng nhiều gạc thế này sao được, đến em giúp anh..”
“Không cần!” Tôi nhanh nhẹn dùng tay bị thương đẩy Tiểu Ảnh Tử, may mắn cô ấy không phát hiện ra sơ hở này còn khuyên tôi cận thận một chút.
” Tiểu Ảnh Tử, tôi thật sự áy náy, em đừng đối tốt với tôi như vậy, em mắng tôi hai câu, đánh tôi cũng được nếu không tâm tôi sẽ không yên.” Tôi dùng ánh mắt chân thành nhất nhìn Tiểu Ảnh Tử .
Tiểu Ảnh Tử có chút xấu hổ, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Hai ta còn khách khí làm gì? Chút chuyện này em đã sớm quên.”
Tôi vừa nghe trong lòng càng khó chịu liền đi đến trước mặt Tiểu Ảnh Tử, khẩn cầu nói: “em nói đi! Tôi rất muốn vì em làm chút chuyện!”
Tấm ảnh nhỏ tử nhìn tôi một cái, mặt càng đỏ hơn, trong lòng tôi có chút loạn tung tùng phèo.
“Ngày ấy, anh không phải là nói nếu như em không có bạn trai thì giới thiệu cho em một người sao?” Tiểu Ảnh Tử vừa nói vừa dùng sức kéo tôi đến sô pha, mắt chớp chớp nhìn tôi mấy lần.
“Ừm!” Tôi gật gật đầu, dùng sức nuốt nước bọt, trong lòng mù mờ, Tiểu Ảnh Tử không phải là muốn tôi cùng cô ấy quan hệ chứ? Cái này không thể được! Người như tôi không phải sẽ làm lỡ người ta sao? Giờ làm sao từ chối a?
“Tôi cảm thấy ngày đó anh nằm viện người kia tới thăm cậu rất tốt.” Tiểu Ảnh Tử nhỏ giọng nói.
“Cái gì? Hắn?” Tôi nhảy dựng lên.”Hắn không thể được, hắn ngốc a! Hơn nữa còn, đứng ngoài cửa không dám tiến vào, có thể thấy được rất nhát gan a! em nếu theo hắn thì cả đời chịu thiệt thôi!” Trong lòng tôi kích động, cũng không để ý vết thương trên người , tình địch xuất hiện, lập tức tiêu diệt hết.
“Cái gì! em nói không phải .” cô ấy mở to mắt nhìn tôi, có chút không rõ ràng.
“Ngày đó không phải có hai người đến thăm sao?anh nói em làm sao xem trọng thằng ngốc ấy đây!”
Tôi nhất thời hỏa lên đầu, “Lý Tam Hỉ làm sao, người ta trung hậu thành thật, nhân phẩm tốt, đặc biệt chấp nhất, một lòng một dạ, ai coi trọng hắn mới thật tinh mắt đấy!”
Tiểu Ảnh Tử có chút không rõ vì sao Ngải Tử Hàm kích động, một lát sau mới nói tiếp: “Người thứ nhất tới là ai a?”
Có hai người đến thăm tôi sao? Lý Tam Hỉ , đúng rồi, là còn có một người, quản lý? Hắn dĩ nhiên lấy mục tiêu cao như vậy, tôi nhất thời choáng váng, có chút thẹn thùng mà nhìn Tiểu Ảnh Tử.
“Cái này… Không tốt lắm, trình hàn lang người này, không dễ tiếp xúc, tính khiêu chiến quá mạnh mẽ . đối tượng nữ trong công ty đều coi trọng hắn, có đối tượng kết hôn cũng có thể thay lòng đổi dạ. Đến cùng là em coi trọng hắn chỗ nào?”
“thì ra hắn gọi trình hàn lang, em cảm thấy hắn thật đẹp trai, soái đến không có thiên lý, hơn nữa còn có tiền như vậy, em cảm thấy hắn là người chồng trong lòng mọi cô gái.” Tiểu Ảnh Tử vừa nói vừa bắt chéo hay tay trước ngực, mắt nhắm nghiền, biểu tình say mê.
“Hắn mặt cương thi, mặt một năm đều không thay đổi.mộ.” Tôi nói một cách lạnh lùng.
“như vậy mới tốt! có khí chất a! Không xong rồi, nói đến hắn, một lúc em ngay cả cơm đều ăn không vô nữa.”
Tôi cùng Tiểu Ảnh Tử hàn huyên một hồi, không nói được mấy câu lại vòng tới chuyện quản lý, cuối cùng tôi cảm giác nơi bị băng như mọc rôm mới đứng dậy muốn đi, mẹ còn chưa về nhân lúc này phải chạy ra ngoài.
Đi đâu đây? Tôi ở trên đường cái nhàm chán đi dạo, từ lúc nào thì không nhà để về, tôi nghĩ đến ngôi nhà của Lý Tam Hỉ và lời nói của Lý Tam Hỉ khi tôi ra ngoài.
“cậu nếu không trở lại đây, tôi muốn nói với cậu, cậu muốn tôi làm gì tôi đều làm, chỉ cần cậu cao hứng, nhưng chỉ có việc yêu đương là không được, tôi không thể cho cậu.”
Quên đi, còn tính toán cái gì? Hắn đã nói tôi muốn làm gì thì làm cái đó, vậy đi quấy rối hắn đi!! chưa đạt được mục đích tôi tuyệt không bỏ qua, ai cũng đừng ngăn cản tôi, từ nhỏ đến giờ tôi vô dục vô cầu dễ dàng sao, lần này tôi nhất định phải có được hạnh phúc.