—— Một người chồng ở nhà rảnh rỗi đến mức nảy sinh vấn đề. Mặc dù không hiểu rõ về Bạch Duy, bác sĩ Hàn lại một lần nữa đưa ra phán đoán. Ông ân cần hỏi: “Nghe có vẻ cậu có một công việc với thời gian phân bổ rất linh hoạt, chồng cậu có yêu cầu cậu đảm nhận nhiều việc nhà hơn không?”
Bạch Duy lắc đầu: “Không. Anh ấy làm nhiều hơn.”
—— Thật sự là rảnh rỗi quá. Người làm việc tại nhà một khi quá nhàn rỗi sẽ nghĩ lung tung. Bác sĩ Hàn hỏi: “Thường ngày hai người có trò chuyện nhiều không?”
“Anh ấy về nhà, chủ động chào hỏi tôi, rồi quét nhà, lau nhà, nấu ăn, đồng thời lải nhải kể với tôi những chuyện anh ấy gặp trong ngày, yêu cầu tôi cùng anh ấy ra ngoài mua đồ. Ừm, anh ấy cũng muốn xem kịch bản tôi viết. Buổi tối, chúng tôi cùng nhau xem tivi, xem một số phim truyền hình dài tập, talk show hoặc phim điện ảnh. Ngoài công việc ở tiệm sửa xe, anh ấy còn đang cân nhắc cải tạo một phần ngôi nhà của chúng tôi thành nhà trọ tư nhân, anh ấy là một người không thể ngồi yên.” Bạch Duy nhìn chằm chằm vào ngón tay của mình nói.
Anh thất thần, như thể đang chơi đùa với cái cốc trong tay.
Hướng nội, kín đáo, trầm lặng, thiếu cảm giác an toàn. Bác sĩ Hàn ghi chép như vậy trong sổ tay.
“Chồng cậu dồi dào năng lượng như vậy, có khiến cậu cảm thấy áp lực lớn không?” Bác sĩ Hàn phỏng đoán, “Cậu cảm thấy áp lực trong cuộc sống hôn nhân của mình phải không?”
“Không... mà là cảm thấy buồn nôn. Trước khi kết hôn không như vậy, lúc đó tôi cảm thấy mọi thứ đều tràn đầy hy vọng. Nhưng sau khi kết hôn, mọi thứ đã thay đổi...”
“Cụ thể là chuyện gì vậy?” Bác sĩ Hàn khuyến khích anh, “Tôi biết, nói chung chung về một cảm xúc là rất khó. Nhưng cậu là một nhà văn, cậu hẳn biết cách dùng sự kiện để diễn đạt cảm xúc của mình. Ví dụ như trong tuần vừa rồi, những sự việc nào đã khiến cậu cảm thấy buồn nôn?”
Có lẽ chỉ là chồng anh nói chuyện nhiều hơn với đồng nghiệp khác giới ở tiệm sửa xe, hoặc là mâu thuẫn về tiền bạc, bác sĩ Hàn nghĩ. Ông đã từng thấy những cuộc hôn nhân đồng tính luôn mong manh như vậy.
“Mọi thứ về cuộc sống hôn nhân của tôi đều khiến tôi buồn nôn. Bất kể là cảm giác nhớp nháp trên tay khi bỏ thuốc vào ly sữa của chồng vào buổi sáng, cây nỏ chữ thập được đặt trên cầu thang lên lầu bị kẹt, khẩu súng lục tôi giấu dưới gối nhưng khi bắn vào con quái vật bên cạnh lại vừa khéo xoay vào ổ đạn rỗng, hay sáng sớm chồng tôi vẫn còn ngủ, lúc tôi ra ngoài mua thức ăn, hay việc chồng tôi vẫn ngủ say sưa vào sáng sớm, lúc tôi ra ngoài mua thức ăn, máy dò rò rỉ khí đốt bỗng nhiên không hoạt động…” Bạch Duy ngồi im lặng đối diện với người tư vấn, cào cào ngón tay của mình.
Đầu bút của bác sĩ Hàn gãy mất.
“Cậu vừa nói... cái gì?” Ông cố gắng lấy lại thính giác của mình, “Cậu có chắc là cậu đang nói về cuộc sống hôn nhân của mình không?”
“Thực ra, hôn nhân của tôi vốn rất bình thường. Mọi thứ bắt đầu trở nên không ổn sau khi chồng tôi bò ra khỏi mộ.” Ánh mắt Bạch Duy nhìn xa xăm, “Anh ấy vốn đã chết một lần rất bình thường, giống như mọi người đều sẽ chết một lần vậy.”
Bác sĩ Hàn lập tức cảm thấy rùng mình. Ông cảm thấy lông tóc mình như một đoàn chiến binh Amazon, giơ cao ngọn giáo, kinh hoàng chỉ về phía kẻ thù phía trước.
Người kể chuyện... đang cúi đầu kia.
Vì vậy, một câu hỏi vượt qua đạo đức nghề nghiệp đã buột ra: “Tôi có hỏi chút không, cái chết của chồng cậu do cậu gây ra à?”
Vừa nói xong bác sĩ Hàn hối hận ngay tức thì. Mỗi tế bào trong não ông đều co giật điên cuồng, muốn bóp chết bản thân vừa hỏi câu đó.
“Tôi vẫn muốn tiếp tục cuộc hôn nhân này. Nếu không, tôi sẽ không thể nhận được tiền bồi thường tử vong của anh ấy với tư cách là vợ.” Bạch Duy chuyển chủ đề, “Đó là lý do tôi đến đây để tư vấn về cuộc hôn nhân này.”
Bác sĩ Hàn: ...
Lần đầu tiên Bạch Duy nảy sinh ý định gϊếŧ chồng là cách đây nửa năm.
Bạch Duy đi trên đường, chân giẫm phải một miếng kẹo cao su. Anh liên tưởng đến thói quen không dọn rác trong xe của chồng mình, có lẽ một ngày nào đó chồng anh cũng sẽ tiện tay vứt kẹo cao su xuống đất, và dính vào đế giày của một người phụ nữ khác. Người chồng kết hôn nửa năm giống như rác không thể tái chế. Vào khoảnh khắc đó, giống như khi người ta thấy trời đẹp, đột nhiên muốn hát vậy —— anh lại một lần nữa quyết định, mình muốn gϊếŧ chồng mình.
Hơn nữa, người vứt kẹo cao su kia chỉ có hai tay, còn chồng anh lại không chỉ có hai tay.
Vả lại, chồng anh đã chết từ lâu rồi. Anh có đủ lý do để cho hắn quay trở lại mộ.