Tiêu Ngọc Thần ngồi vào chiếc ghế cạnh cửa sổ, quay đầu nhìn bầu trời đêm, đen nhánh tĩnh mịch.
Hắn nói: “Lúc nãy ta đột nhiên nhớ tới lúc nhỏ từng nhìn thấy bộ dáng luyện võ của phụ thân.”
Tiêu Ngọc Minh nghe hắn nói vậy, bèn đặt ly nước lên bàn, ngả nghiêng trên ghế như người không xương: “Đệ còn cho rằng trong đầu huynh chỉ có Liễu Bích Cầm.”
Tiêu Ngọc Thần không ngờ hắn lại nói như vậy, bỗng nhiên quay đầu, quạnh quẽ chật vật nhìn Tiêu Ngọc Minh: “Ta... đệ...”
Thấy ánh mắt bất cần đời của Tiêu Ngọc Minh, Tiêu Ngọc Thần không biết nên nói gì, cuối cùng chỉ có thể trầm mặc nhìn bóng đêm bên ngoài.
Trong phòng vô cùng yên tĩnh, ánh đèn mờ nhạt kéo dài chiếc bóng của hai huynh đệ... Cũng không biết qua bao lâu, Tiêu Ngọc Thần mới thì thầm: “Chuyện tình cảm giữa ta và nàng, đệ không hiểu.”
Tiêu Ngọc Minh cười nhạo: “Huynh cũng đâu hiểu được chuyện của ta.”
Tiêu Ngọc Thần nhìn bộ dáng cà lơ phất phơ, nằm liệt trên ghế của Tiêu Ngọc Minh, bỗng nhiên cảm thấy bản thân thật sự không hiểu người đệ đệ này. Thật ra nếu nghĩ kỹ lại, hắn còn không hiểu nổi bản thân mình, lúc trước tâm tư của hắn đều nằm ở việc đọc sách và Liễu Bích Cầm, làm sao có thể đặt nhiều tâm tư lên người đệ muội như vậy.
Hắn quả thật là một trưởng huynh không đạt chuẩn.
“Ta... ta quả thật không có tư cách quản giáo đệ, hôm nay ta tới đây là để nói với đệ...”
Tiêu Ngọc Thần muốn nói mẫu thân chống đỡ toàn bộ Hầu phủ vô cùng vất vả, chúng ta không nên khiến ngài ấy phải lao tâm khổ trí. Nhưng mấy lời này nghe cứ như đang giáo huấn người ta, nghĩ đến lời của Tiêu Ngọc Minh vừa rồi, hắn đột nhiên không nói nên lời.
Cuối cùng chỉ có thể nói: “Không có gì, mẫu thân nói đợi đệ nghĩ kỹ sẽ thả đệ ra, nghỉ ngơi đi, ta đi trước.”
Hắn nói xong bèn đứng dậy đi ra cửa, bước chân có chút hoảng loạn. Tiêu Ngọc Minh vẫn cứ phóng túng nằm nhoài trên ghế tựa, không nói một lời, không động một cái..
Chỉ một lúc sau gã sai vặt đã chạy tới, hắn đứng ngoài cửa cẩn thận khom lưng, thấy Tiêu Ngọc Minh trầm tĩnh ngồi đó, bèn mở miệng nói: “Nhị công tử, nô tài khóa cửa.”
Tiêu Ngọc Minh ngồi im như tượng đó, không nói tiếng nào, gã sai vặt thấy hắn gật đầu bèn đóng cửa lại.
*
Tiêu Ngọc Thần bước ra khỏi thư viện đi về phía Thanh Phong Uyển của hắn, ánh trăng lạnh lẽo, một trận gió lạnh thổi tới, hơi lạnh men theo cổ áo chạy dài khắp người, nhưng hắn không cảm giác được.
Rất nhanh đã về tới Thanh Phong Uyển, hắn bỗng nhiên dừng bước, nhìn bóng đêm xa xăm nói: “Ngươi nói ta thật sự sai rồi sao?”
Trường Minh vẫn luôn tĩnh lặng đi phía sau hắn không biết hắn hỏi cái gì, cũng không biết nên đáp thế nào. Tiêu Ngọc Thần tựa hồ cũng không cần hắn trả lời, một lúc sau lại nói: “Cái gì là sai, cái gì là đúng? Chẳng lẽ bỏ mặc nàng cho người ta giẫm đạp là đúng sao?”
Trường Minh không biết trả lời thế nào, chỉ có thể cúi đầu không nói. Thấy hắn lại tiếp tục cất bước đi về phía trước, bèn vội vã chạy theo.
Vừa bước vào Thanh Phong Uyển, Tử Lăng đã lập tức chạy ra đón: “Đại công tử, trời lạnh như vậy mà sao ngài không mang áo choàng?”
Tiêu Ngọc Thần không hé răng, đi thẳng vào trong, Tử Lăng vội hầu hạ hắn tắm gội nghỉ ngơi...
...
Rất nhanh đã đến trưa hôm sau, Đường Thư Nghi đang xem của hồi môn của nguyên thân, đương nhiên hiện tại là của nàng. Nàng tính toán dùng vốn riêng của mình để mở hội sở chứ không dùng quỹ chung trong phủ.
Sổ sách trong Hầu phủ phân chia rất rõ ràng, tài sản trong phủ bao gồm sản nghiệp của lão Hầu gia và Tiêu Hoài cùng với của hồi môn của lão Hầu phu nhân và nguyên thân. Tuy rằng chủ tử của Hầu phủ bây giờ chỉ còn lại nàng và ba hài tử, nhưng Đường Thư Nghi vẫn tách tài sản của lão Hầu gia, lão Hầu phu nhân, Tiêu Hoài và của bản thân nàng ra quản lý riêng.
Bởi vì sau này Hầu phủ còn gặp một phiền toái lớn, nói không chừng sẽ phải phân gia, sổ sách rõ ràng một chút thì hơn.
Nhìn tài sản riêng của mình trong sổ sách vẫn đủ để quay vòng vốn, Đường Thư Nghi tính toán mua một tòa tam tiến viện để làm hội sở, đại khái cũng cần kha khá ngân lượng. Lúc này, Thúy Vân tiến vào nói: “Phu nhân, Thạch Mặc bên cạnh nhị công tử tới.”
Ánh mắt Đường Thư Nghi rời khỏi sổ sách, nói: “Cho hắn vào đi.”