Hiện tại Đường Thư Nghi muốn vào tất nhiên sẽ không có ai ngăn cản. Nàng đẩy cửa ra, thấy bố cục trong phòng đại khí sang sảng, kệ sách dựa vào hai mặt tường cao chứa đầy sách. Án thư lớn đặt ở chính giữa, trong cùng là một cái bình phong, bên trong hẳn là phòng nghỉ.
Đường Thư Nghi đứng trước kệ sách quét mắt nhìn những quyển sách trên đó, phần lớn là về binh pháp, ngoài ra còn có mấy tác phẩm lịch sử kinh điển. Dù là võ tướng nhưng hẳn là Tiêu Hoài đã đọc không ít sách. Thu lại ánh mắt, nàng đến chỗ ghế dựa sau án thư, ngồi xuống.
Tiêu Ngọc Minh đứng cách nàng một cái bàn, tư thế đứng đã không còn cà lơ phất phơ như trước. Từ khi bước vào thư phòng này, hắn lập tức không giống trước đây, có lẽ là có liên quan tới Tiêu Hoài. Xem ra lựa chọn giáo dục nhị nhi tử ở thư phòng của Tiêu Hoài là quyết định sáng suốt.
Đường Thư Nghi thu hồi suy nghĩ, hỏi: “Con học tay nghề mở khóa này ở đâu?”
Tiêu Ngọc Minh cúi đầu nhìn mũi chân: “Mấy ngày hôm trước học ở chỗ một thợ làm khóa.”
“Tại sao muốn học mở khóa?” Đường Thư Nghi lại hỏi.
Tiêu Ngọc Minh: “Muốn giấu Nghiêm Ngũ giấu ở ngõ Mai Hoa, con không lấy được chìa khóa tòa nhà kia, nên... học mở khóa, có kỹ năng sẽ không thiệt thân mà.”
Đường Thư Nghi tức cười, hay cho câu có kỹ năng không thiệt thân.
“Tại sao lại chọn tòa nhà ở ngõ Mai Hoa?” Đường Thư Nghi hỏi lại.
“Dưới ngọn đèn thì tối.” Tiêu Ngọc Thần nói: “Mọi người đều biết tòa nhà ở ngõ Mai Hoa kia, phụ mẫu của Nghiêm Ngũ sẽ không nghĩ Nghiêm Ngũ trốn ở đó.”
Vì hành động của Lương gia mà gần như những nhà quyền quý ở Thượng Kinh đều biết phủ Vĩnh Ninh hầu có một tòa nhà ở ngõ Mai Hoa.
Đường Thư Nghi: “...”
Nếu đem tâm cơ này dùng vào những chuyện có ích thì tốt biết bao.
“Tại sao Nghiêm Ngũ muốn trốn nhà?” Đường Thư Nghi hỏi tiếp.
Tiêu Ngọc Minh thành thật đáp: “Phụ thân hắn ngày nào cũng ép hắn đọc sách, muốn hắn thi khoa cử.”
Đường Thư Nghi lại im lặng, đột nhiên ép một học tra phải học hành chăm chỉ rồi tham gia khoa cử, quả thật là khó xử người ta. Cái này phải tùy theo khả năng mà dạy! Nhưng mà bỏ nhà đi chỉ vì gia trưởng ép học hành thì có chút khó hiểu.
“Các ngươi đúng là vì huynh đệ không tiếc mạng.” Đường Thư Nghi nhìn Tiêu Ngọc Minh, thấy vẻ mặt ngầm chấp nhận của hắn, lại nói: “Nhưng ta cảm thấy còn phải tùy vào tình huống nữa.”
Tiêu Ngọc Minh nghe nàng nói vậy lại rất khó hiểu, Đường Thư Nghi nhìn hắn nghiêm túc nói: “Huynh đệ của con muốn nhảy vào hố lửa, chẳng lẽ con lại chẳng tiếc mạng muốn nhảy theo hắn sao?”
“Con không có.” Tiêu Ngọc Minh gân cổ, bộ dáng không muốn chịu thua.
Đường Thư Nghi nhíu mày, tiểu hài nhi trong thời kỳ phản nghịch không dễ dạy! “Nghiêm Ngũ rời nhà trốn đi, sau đó có tính toán gì không? Dựa vào cái gì để sống? Sau này hắn sẽ đoạn tuyệt quan hệ với phủ Nam Lăng bá hay muốn nằm gai nếm mật, cố gắng phấn đấu áo gấm về làng? Nếu muốn áo gấm về làng thì đã nghĩ làm sao để đạt được điều đó chưa? Thi văn hay thi võ, hoặc là tòng quân, lập công lao hãn mã trên chiến trường?”
Đường Thư Nghi liên tiếp bày ra vấn đề, Tiêu Ngọc Minh gục đầu, nhưng vẫn cố chấp bĩu môi.
“Hay là hắn nghĩ bản thân chỉ cần trốn mấy ngày, khiến người trong nhà sốt ruột rồi thỏa hiệp, để hắn tiếp tục ăn nhậu chơi bời như trước.” Đường Thư Nghi nhìn Tiêu Ngọc Minh nghiêm túc nói: “Tiêu Ngọc Minh, ăn chơi cả đời chính là thứ mà con muốn sao?”
Tiêu Ngọc Minh cúi đầu không nói lời nào, Đường Thư Nghi đứng lên nói: “Ở thư phòng của phụ thân con suy nghĩ cho kỹ, con muốn một cuộc đời như thế nào.”
Sau đó nàng vòng qua án thư đi đến trước mặt Tiêu Ngọc Minh, nghiêm túc nhìn hắn, lạnh lùng nói: “Có chuyện gì cứ trực tiếp nói với ta, đừng có nghĩ tới chuyện trốn đi. Ở nhà này, kết quả của việc bỏ nhà đi chỉ có hai, một, nếu đi rồi thì đi luôn đừng quay lại, hai, nếu trở về thì tự đánh gãy chân đi, sau này vĩnh viễn đừng bước chân ra khỏi phủ.”