Càng nói càng đáng sợ, mọi người tụ tập thành một vòng tròn run bần bật.
Đông Hoang ở gần Ma Vực, là ranh giới giữa Tu chân giới và Ma giới, vị trí quan trọng nhưng tiếc là một ngọn cỏ cũng không có, phong tục dân cư nơi đây vô cùng khắc nghiệt khó có thể thuần hóa. Vì vậy nên mới không có vị đại năng nào tình nguyện đi Đông Hoang khai tông lập phái, trấn thủ biên cương, sau nhiều năm nơi này liền trở thành một mối họa.
Mãi đến 400 năm trước, có một người đột nhiên xuất hiện, đánh hạ Đông Hoang, thu phục thành chủ các nơi và xây dựng một thành trì ở lối ra của Ma giới. Sau khi hắn đạt đến cảnh giới Độ Kiếp kỳ, vì vài lần một thân một mình đánh lui đại quân của ma tu mà nổi tiếng khắp Tu chân giới, được người đời gọi là cảnh chủ Đông Hoang.
Cảnh chủ Đông Hoang Lộc Tang Đồ.
Hai cánh môi của Miêu Tòng Thù chạm vào nhau, tỏ vẻ đồng ý nói: ”Thật đáng sợ.”
Đệ tử của Vạn Pháp Đạo Môn: ”Võ sư thúc, vì sao tiểu sư thúc tổ lại muốn gặp cảnh chủ Đông Hoang?”
Võ Yếu Ly: ”Hình như là vì có một cái bí cảnh chuẩn bị mở ra. Nhưng mà Thái Huyền Tông cũng mời Lộc Tang Đồ, chắc là hắn sẽ xuất hiện ở buổi tiệc.”
Miêu Tòng Thù cầm một đống hoa quả tươi lột vỏ ra ăn, thuận miệng hỏi: ”Mua chỗ nào vậy?”
Võ Yếu Ly: ”Cửa hàng trái cây ở khu phố phía đông. Chỗ đó bọn họ có rất nhiều trái cây, mới mẻ lại độc đáo, hơn nữa còn có rất nhiều loại.”
Các đệ tử của Vạn Pháp Đạo Môn thấy y từ khi bước vào đây, miệng không nghỉ lúc nào, vì thế nhiệt tình đưa cho y thật nhiều thật nhiều đồ ăn. Đồng thời không quên giới thiệu cho y vài cửa hàng bán đồ chính tông nhất ở Phù Vân Thành, Miêu Tòng Thù cũng đáp lại mà kể cho bọn họ nghe về những món đặc sản ở nơi khác mà ít người biết.
Cuối cùng, Miêu Tòng Thù nói: ”Nhưng mà đồ ăn ngon thật sự không phải ở Tu chân giới hay nhân gian, càng không phải ở Ma Vực, mà là ở Côn Luân. Món ngon trong thiên hạ đều là từ Côn Luân mà ra”
Côn Luân là một ngọn núi thần, hoàn toàn đứng trên Tu chân giới và Ma vực, cũng là nơi gần với thượng giới nhất, thậm chí còn có lời đồn nơi đây vượt ngoài cả Thiên Đạo.
Ở trên Côn Luân có Chủ Thần, không ai biết hắn từ đâu tới, sinh ra lúc nào, gần trăm năm rồi càng không có ai nhìn thấy hắn nhưng hắn và Côn Luân vẫn luôn được mọi người tôn kính và sợ hãi.
Thế mà bây giờ một nơi thần thánh như vậy qua miệng Miêu Tòng Thù lại biến thành thánh địa của những kẻ ham ăn, thật sự là… cả gan làm loạn.
Hoặc là y đang khoác lác, hoặc là chứng rối loạn thần kinh của y đang tái phát. Nghe lời nói này, nhìn sắc mặt này, 90% là chứng rối loạn thần kinh tái phát.
Mọi người nghĩ thầm: Tuổi còn trẻ như vậy mà đã mắc phải loại bệnh này?
Không ai nói tiếp, Miêu Tòng Thù cũng không cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Y không nói câu gì, mọi người im lặng một lúc, có người bắt đầu câu chuyện mới, vì thế mà mọi người lại lần nữa vui vẻ trò chuyện, nơi đây lại tràn ngập không khí vui vẻ.
Sau khoảng hai nén hương*, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng động lớn.
*Một tuần hương(nhang) chỉ đơn vị thời gian để cháy hết một nén hương(khoảng 45 – 60 phút). Hai tuần hương là 2 nén hương (nhang). Như vậy tùy loại hương (nhang) mà thời gian cháy khác nhau. Chắc sẽ rơi vào khoảng tầm 90-120 phút.
Mọi người giật mình, Võ Yếu Ly nói: ”Có tu sĩ đánh nhau.”
Các đệ tử của Vạn Pháp Đạo Môn nghe vậy thở phào nhẹ nhõm: ”Vậy thì không sao, chúng ta tiếp tục thôi.”
Một lúc sau, tiếng vang càng lúc càng lớn, trong một những âm thanh lộn xộn còn xen lẫn tiếng của cảnh chủ Đông Hoang Lộc Tang Đồ nói: ”Đăng Tê Chi,ngươi tốt nhất là suy nghĩ cẩn thận đề nghị của ta. Hai ngày sau chúng ta gặp lại.”
Miêu Tòng Thù: Hửm? Hình như giọng nói này quen quen.
Đám người Võ Yếu Ly ngạc nhiên hô lên: ”Tiểu sư thúc / tiểu sư thúc tổ!”
Bọn họ vội vàng chạy tới bên cạnh Đăng Tê Chi, đúng lúc nhìn thấy bóng lưng đang rời đi của cảnh chủ Đông Hoang. Miêu Tòng Thù đứng ở cửa cắn trái cây, tò mò nhìn xuống, lại đột ngột đối mặt với một mũi quang tiễn* bị bắn đi đang quay ngược trở lại.
*mũi tên ánh sáng
Miêu Tòng Thù: Đệt! Quẹo một cái rồi đổi hướng bay thẳng đến trước mặt ta không phải là đang bắt nạt ta sao?!
Chân y luống cuống, ngón tay càng luống cuống hơn, vừa muốn chạy trốn lại vừa muốn tìm linh khí phòng ngự, kết quả là tay chân luống cuống nên trong chốc lát không thể tránh được.
Võ Yếu Ly thấy thế, vội vàng hét lên: ”Miêu đạo hữu mau tránh ra!”
Miêu Tòng Thù: Nếu ta né được thì đã né từ lâu rồi _ _ thôi, dù sao đau một chút cũng không chết được.
Nhưng đúng lúc y đang chuẩn bị tâm lý để làm bia ngắm nghênh đón quang tiễn thì đột ngột có một người chắn ở trước mắt, tay áo rộng lướt qua như mây bay chạm vào mu bàn tay lạnh như băng của y, Miêu Tòng Thù ngẩng đầu, Đăng Tê Chi chặn ở trước mặt y tùy tiện đưa tay ra gạt đi quang tiễn.
Đăng Tê Chi xoay người lại, vẫn tuấn mỹ tựa trích tiên hệt như lúc trước.
Hắn bình tĩnh nhìn Miêu Tòng Thù: ”Đã lâu không gặp.”
Miêu Tòng Thù nở nụ cười khách sáo: ”Xin chào, xin chào, đã lâu không gặp. Ngươi bây giờ sao rồi?”
Võ Yếu Ly và đám đệ tử của Vạn Pháp Đạo Môn vừa chạy đến: “??”
Võ Yếu Ly ngập ngừng nói: “Tiểu sư thúc, ngài quen biết Miêu đạo hữu sao?”
Miêu Tòng Thù hèn mọn nói: ”Chúng ta chỉ mới gặp mặt một lần, bèo nước gặp nhau, chỉ miễn cưỡng được tính là bạn bè, nghĩa là chúng ta không thân nhau lắm.”
Võ Yếu Ly: ”Thật à?”
Miêu Tòng Thù gật đầu lia lịa, y nghĩ chắc hẳn là Đăng Tê Chi sẽ không phủ nhận.
Dù sao trong thiên hạ, người yêu cũ gặp lại nhau không phải là chết cũng không chịu thừa nhận thì cũng là đao quang kiếm ảnh, ngươi chết ta sống, làm gì có ai có thể cười cười nói nói vui vẻ là xin chào, ta rất khỏe?
Cũng không phải là muốn quay lại với nhau.
Đăng Tê Chi: ”Miêu Thù là đạo lữ của ta. Ngươi phải gọi y là sư thẩm.”
Miêu Tòng Thù:...
Võ Yếu Ly:...
Các đệ tử của Vạn Pháp Đạo Môn và quần chúng đang vây xem:...
Miêu Tòng Thù: Mẹ nó.
—-------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Miêu Tiểu Thù: I"m fine, I"m ok.