Sau Khi Bắt Cá Nhiều Tay, Tôi Bị Phát Hiện Rồi!!?

Chương 10

Cảnh Vãn Thu há to miệng, ngây ngốc.

Mọi người biểu tình hốt hoảng, cảm giác như ngay giây sau sẽ thốt ra câu “Đậu má!”, Ôn Cẩm Trình sau khi nghe được tin tức liền chạy theo sau đến đây vừa lúc nghe được câu nói này, chân lảo đảo thiếu chút nữa đã té ngã.

Đệ tử nội môn ở đây đơn thuần là bị tin tức Miêu Tòng Thù là cha Từ Phụ Tuyết làm cho chấn động, đệ tử ngoại môn ngày thường thích đọc tiểu thuyết hoặc đến Phù Vân Thành nghe kể chuyện, bọn họ thích nhất là mấy câu chuyện xưa ly kỳ, tươi mát.

Bởi vậy nên trí tưởng tượng của bọn họ phong phú hơn nhiều so với các đệ tử nội môn.

Ví dụ như bây giờ, khi các đệ tử nội môn còn đang khϊếp sợ thì trong lòng các đệ tử ngoại môn đã hiện lên một câu: Đầu tông chủ mọc sừng rồi.

Cảnh Vãn Thu thẹn quá hóa giận: ”Ngươi cả gan dám bôi nhọ sư nương của ta?”

Miêu Tòng Thù: ”Ta là cha nuôi của hắn.”

Cảnh Vãn Thu nghe vậy thở phào nhẹ nhõm: ”Ra là cha nuôi.”

Miêu Tòng Thù: ”Cha nuôi thì không phải là cha sao? Ơn dưỡng dục còn lớn hơn ơn sinh thành, xét theo bối phận, ngươi còn phải gọi ta một tiếng sư thúc.”

Cảnh Vãn Thu: ”...”

Cảnh Vãn Thu nửa tin nửa ngờ, hắn thật sự không có ấn tượng tốt với Miêu Tòng Thù.

Lúc trước chưa biết sự thật đã tin vào lời đồn là do hắn không đúng, nhưng cái tên tán tu áo xanh nhìn thì có vẻ bình thường không có gì nổi bật này da mặt có chút dày, so với Ôn Cẩm Trình trời quang trăng sáng thì thua xa.

Nếu Từ sư đệ thật sự ngứa mắt Miêu Tòng Thù, thì cho dù tán tu áo xanh này ỷ vào công ân nuôi nấng mà sinh ra ý tưởng gây rắc rối thì chắc chắn cũng sẽ phí công vô ích.

Có ơn thì chỉ cần báo đáp là xong.

Chẳng lẽ Thái Huyền Tông bọn họ còn không thể trả nổi ân tình của một tán tu bình thường?

Cảnh Vãn Thu nghĩ thông suốt xong thì thu lại tư thế cầm kiếm, chắp tay làm kiếm lễ* của Thái Huyền Tông: ”Cảnh Vãn Thu Thái Huyền Tông. Trở về ta sẽ hỏi lại Từ sư đệ, nếu đúng là ta hiểu lầm chắc chắn sẽ đến tận cửa xin lỗi.”

*kiếm lễ:

Miêu Tòng Thù: ”Nhớ kĩ lễ nghĩa.”

Y không sợ Từ Phụ Tuyết chối bỏ, trừ khi Từ Phụ Tuyết muốn hứng chịu lời đồn đại của thiên hạ.

Cảnh Vãn Thu là đại đệ tử nội môn của tông chủ Thái Huyền Tông, cũng là một tu giả trẻ tuổi xuất sắc, có đơn Hỏa linh căn, tính tình nóng nảy, chưa đến hai mươi tuổi đã tu luyện đến Kim Đan, vì có dung mạo như tiên mà bị trêu đùa là “Vân Cẩm tiên tử”.

Mẹ ruột của hắn nghe nói là tông chủ của Hợp Hoan tông, là một tu nhị đại* chính hiệu bởi vậy tài nguyên tu luyện và linh khí trong tay hắn rất phong phú.

*Phú nhị đại: Hiểu đơn giản là thế hệ giàu có thứ hai trong một gia đình phú thương (thường là do thừa hưởng từ ba mẹ). Phú nhị đại thường chỉ các cậu ấm cô chiêu là đời thứ 2 trong gia đình giàu có. Tu nhị đại cũng được dùng với nghĩa tương tự.

“Tất nhiên.” Hắn hào phóng đáp ứng.

Miêu Tòng Thù thu lại linh khí phòng ngự đang muốn rời đi lại bị Ôn Cẩm Trình chặn đường.

“Tránh ra.”

Ôn Cẩm Trình cực kì xinh đẹp, sống mũi cao thẳng, đôi môi căng mọng, như một khối ngọc được chạm khắc tinh xảo. Bản thân sinh ra trong gia tộc xa hoa hạng nhất, từ nhỏ ăn ngon mặc đẹp, ngựa tốt áo lông, mặt mày khác với người thường, mang theo vẻ ngây thơ vô hại.

Dù là tu sĩ đứng ở nơi cao nhìn thấy hắn cũng cảm thấy vui vẻ mà muốn gần gũi.

Không giống với Miêu Tòng Thù, áo xanh lụa trắng, tản mạn lõi đời, cho dù đứng ở trước mặt mọi người cũng sẽ hoàn toàn bị làm lơ.

So sánh hai người, không trách Từ Phụ Tuyết lại yêu Ôn Cẩm Trình.

Ôn Cẩm Trình bước nhanh hai bước đến trước mặt Miêu Tòng Thù, nhìn kĩ y từ đầu đến chân. Nhìn xong, gương mặt hắn nổi lên một tầng đỏ ứng, mỉm cười, giọng nói mang theo kích động: ”Tiểu Thù, đúng là ngươi rồi!!”

So sánh với Ôn Cẩm Trình đang kích động, Miêu Tòng Thù đáp lại rất lạnh nhạt.

Miêu Tòng Thù: ”Đừng chặn đường.”

Ôn Cẩm Trình lại muốn làm gì?

Miêu Tòng Thù cảnh giác lui về phía sau, y luôn luôn phòng bị Ôn Cẩm Trình, bởi vì người đàn ông trước mặt y căn bản chính là một tên biếи ŧɦái có bệnh tâm lý.

Trước mặt mọi người thì tỏ ra phẩm đức cao quý, sau lưng lại giống như rắn độc lộ ra răng nanh đối với y. Trong tối ngoài sáng hãm hại y vô số lần, nếu không phải y là tán tu có chút tu vi thì có khi đã sớm bị hắn đùa chết ở nhân gian.

Ôn Cẩm Trình từ trong ra ngoài đều là độc dược, tối tăm, hèn hạ và ghê tởm.