Ủ Rượu Trái Cây Trên Đảo Quỳnh Hoa

Chương 45

Nam Khê về nói chuyện này với đệ đệ, Nam Trạch rất nhanh đã kịp phản ứng.

"Chẳng trách Dư thúc thúc lại mua mấy mảnh đất trên núi, hóa ra là gian thương."

"Không phải thúc ấy, mà là tên Lộ Trường Minh kia mới đúng."

Dư Đào chỉ là kẻ chạy việc cho Lộ Trường Minh.

Qua mấy hôm tìm hiểu, nàng mới biết Lộ gia là nhà giàu nhất đảo Quỳnh Hoa, cũng là người ở huyện Sơn Bình. Nhưng giờ cả nhà đã chuyển đến Nam Lê phủ, nghe nói là vì Lộ tiểu thiếu gia sợ bão, không muốn sống trên đảo.

Lộ gia đến Nam Lê rồi mà việc buôn bán vẫn cứ phát đạt, từ cái ăn cái mặc đến nhà cửa đều có cơ sở riêng, thậm chí suýt nữa đã soán ngôi nhà giàu nhất Nam Lê, đủ thấy nhà họ lợi hại thế nào.

Bọn nhà giàu quả thật tai mắt lanh lẹ, suýt nữa đã để hắn ta lừa mất đất. Chẳng hay bọn chúng định làm gì trên núi, thật là tò mò quá đi...

Nam Khê vừa mới lẩm bẩm vài câu, chiều đã thấy Dư Đào xuất hiện. Nhưng ông ta không vào nhà ngồi, mà chỉ sai người khiêng cam vào rồi đi ngay.

Khế ước có nói trái cây trước tháng Năm sẽ hái đem đến nhà nàng, động tác cũng nhanh thật. Thế này còn nhẹ nhàng hơn tự leo lên núi hái nhiều.

Nam Khê tò mò chạy ra xem, chỉ thấy một đám người vác đồ nghề lên núi, tạm thời chưa rõ làm gì.

Cứ chờ xem sao.

Từ khi lý chính tuyên bố làng sẽ xây bến thuyền, cả làng trở nên nhộn nhịp. Có người đến thăm họ hàng dò la tin tức, có kẻ dò hỏi mua đất, cũng có người như Dư Đào dẫn người đến làm việc.

Trừ khi ra biển kiếm chút hải sản về ăn, Nam Khê thường không ra ngoài. Mẻ men của nàng đã vào giai đoạn cuối, nhất định phải giữ nhiệt độ ổn định không được sai sót.

Dưới cái nóng liên tục, chút hơi nước cuối cùng trong ba bánh men cũng bay đi hết. Thành phẩm là ba bánh cứng màu trắng xám.

Bánh men trước đó có màu hơi khác, giờ mất nước rồi lại gần giống hai khối kia. Nam Khê không chắc có dùng được không, cứ để dành làm thử nghiệm vậy.

Men rượu đã xong, nàng định dùng gạo tẻ thử làm rượu trước, xem hiệu quả của men thế nào. Đợi thử nghiệm xong, chứng minh men hữu dụng rồi mới chuyển sang dùng gạo nếp.

Rượu nếp mà, vẫn là làm bằng gạo nếp mới ngọt.

"Tiểu Trạch, ta lên núi xem cây xoài nhà mình một chút sẽ về, nếu Xuân Nha đến, đệ bảo nàng ấy ở nhà đợi ta một lát, tối tí nữa ta sẽ đi tìm nàng ấy."

"Vâng ạ."

"Ta không có nhà mà có người lạ gõ cửa thì đừng trả lời, nghe chưa?"

"Đệ biết rồi."

Nam Khê dặn dò một hồi, đệ đệ đều ngoan ngoãn đáp lại, trong lòng nàng mới hơi yên tâm ra khỏi cửa.

Trên núi đã khởi công mấy hôm rồi, cũng không biết vườn cây nhà mình giờ ra sao. Tuy có khế ước ràng buộc, nhưng không tận mắt nhìn thấy nàng vẫn có chút không yên tâm. Hơn nữa, cây trên núi cũng cần tưới nước rồi.

"Khê nha đầu, cháu cũng lên núi à?"

Một phụ nhân gánh gánh dưới chân núi hỏi nàng. Nam Khê nhận ra bà ấy, là con dâu của người phu xe nhiệt tình.

"Vâng, cháu định lên núi tưới nước cho cây xoài nhà cháu. Dao thẩm thẩm đang làm việc cho vườn nào vậy ạ?"

"Dư Đào đó, chẳng phải hắn mua mấy mảnh đất trên núi sao, giờ đang sửa sang. Cũng không biết định làm gì, mảnh trên đỉnh núi chặt mất nửa số cây, san phẳng cả đất. Cháu lên đi, ta phải gánh đất tiếp đây."

Hai người trò chuyện vài câu rồi tách ra, Nam Khê bị khơi dậy tò mò, đến vườn nhà mình cũng không dừng lại, mà leo một mạch lêи đỉиɦ núi.

Đến đây gần nửa tháng rồi, nàng chưa từng leo lêи đỉиɦ núi bao giờ. Vừa lên núi, tầm nhìn lập tức trở nên vô cùng rộng mở. Từ đây có thể nhìn rõ toàn bộ ngôi làng, vòng sang phía bên kia còn có thể nhìn thấy Lâm Dương xa xa, biển cả cũng nhìn được xa hơn.

Cảnh sắc thật tuyệt vời.

Nam Khê cảm thấy chỉ cần đứng ở đây thôi tâm hồn cũng được thanh lọc không ít, đang say sưa thì nghe thấy có người đuổi nàng đi.