Cái giá này nằm ngoài dự đoán của Nam Khê, thật là đắt quá. Ý nghĩ của nàng đều thể hiện trên mặt, bà chủ mỉm cười giải thích: "Cô nương, hoành thánh này đều có nhân thịt, chắc chắn sẽ đắt hơn một chút."
Có thịt à, thảo nào.
Nam Khê nhìn mấy bàn bên cạnh, có bát nhỏ và bát lớn. Nàng thấy bát nhỏ cũng khá ổn nên gọi hai bát nhỏ.
Bà chủ làm rất nhanh, chắc là đã gói sẵn rồi. Có khách đến thì chỉ cần thả vào nước sôi luộc là được.
Hai bát hoành thánh nhỏ, mỗi bát có khoảng mười cái, vỏ bánh được luộc chín tới có thể nhìn thấy nhân thịt bên trong, nước dùng trong veo nổi lên vài cọng hành lá, trông rất ngon miệng.
Chỉ là hơi nhỏ, ăn hết cũng không no bằng một cái bánh bao.
Nam Khê còn chưa kịp nếm đủ vị thì đã hết. Uống hết nước dùng mới cảm thấy no bụng một chút.
Nhưng bữa ăn này cũng khá đáng giá, bà chủ thấy tỷ đệ chờ thuyền nên đã chủ động cho mượn một chiếc ghế đẩu nhỏ.
Có chiếc ghế đẩu này, Nam Trạch không cần phải ngồi dưới đất nữa. Nam Khê được người ta giúp đỡ cũng không ngồi yên, thấy hai vợ chồng chủ quán bận rộn không xuể thì liền giúp đỡ dọn bát, lau bàn. Nhân tiện còn có thể hỏi thăm chủ quán về Nam Lê phủ.
Nửa canh giờ trôi qua, mặt trời càng lúc càng gay gắt. Nhưng chủ quán đã dựng lều, quán hoành thánh không bị nắng chiếu vào.
"A tỷ, tỷ nhìn kìa, là Tiểu Linh và mẹ của muội ấy."
Nam Khê nhìn kỹ thì đúng là vậy, hai mẹ con họ đang ngồi trên tảng đá gần bến thuyền, cách nàng và đệ đệ không xa.
Xem ra họ cũng đang chờ chuyến thuyền về, thật là có duyên.
Có lẽ còn khoảng hai khắc nữa con thuyền trở về mới cho phép lên thuyền, chẳng lẽ họ cứ phơi nắng như vậy trong hai khắc sao?
Nam Khê suy nghĩ một chút liền hiểu ra.
Xung quanh có không ít chỗ râm mát, người ngồi đương nhiên cũng không ít. Người có mùi lạ trên người thì làm sao dám đến chỗ đông người chứ.
Ôi chao... Mỗi nhà mỗi cảnh.
Nam Khê tuy thương cảm nhưng cũng chỉ dừng ở thương cảm. Nam Trạch tâm địa thiện lương, khẽ kéo tay áo tỷ tỷ, hỏi có thể cho Tiểu Linh chút nước không.
"Tiểu Trạch..."
Muốn dạy dỗ vài câu, nhưng thấy ánh mắt mong chờ của đệ đệ, lời nói nghẹn lại.
Thôi vậy, Tiểu Trạch còn thơ bé, thiện tâm chính là phẩm chất tốt đẹp, cứ giữ gìn vậy.
Nàng nào có lòng tốt như vậy.
Bát nước này, nàng bảo đệ đệ tự mình xin bà chủ quán, rồi nàng thay đệ đệ đưa qua.
Mẹ con Tiểu Linh kinh ngạc rồi mừng rỡ, thật ra hôm nay là lần đầu tiên hai mẹ con đến phủ thành, không chuẩn bị gì nhiều, chỉ mang theo một ít lương khô. Phơi nắng đi bộ cả nửa ngày, cổ họng đã khô khốc, nhìn thấy nước biển cũng muốn uống vài ngụm.
"Đa tạ Nam cô nương!"
"Đa tạ Nam tỷ tỷ!"
"Không cần cảm ơn ta, nước là đệ đệ ta xin bà chủ quán. Ta chỉ giúp đệ ấy đưa qua thôi, hai người mau uống đi, ta còn phải trả lại bát."
Hai mẹ con gật đầu, vội vàng uống cạn nước trong bát rồi đưa bát cho Nam Khê.
Lúc này, chỉ còn khoảng một khắc nữa là đến giờ lên thuyền, người ở bến thuyền dần dần đông hơn. Mọi người chen chúc nhau, mong muốn lên thuyền sớm để chiếm một chỗ tốt.
Nam Khê không chen lấn, nàng cõng đệ đệ chắc chắn không thể chen lấn được người khác, lỡ ngã xuống biển thì sao?
Ý nghĩ này chưa được một chén trà, thấy người ở bến thuyền ngày càng đông, nàng không thể ngồi yên được nữa. Vội vàng chào tạm biệt bà chủ quán, cõng đệ đệ cũng chen vào.
Ai ngờ người về còn đông hơn người đến thành, nhìn một thuyền cũng không biết có đủ chỗ không, nếu không tích cực một chút, lát nữa không về được nhà thì phiền phức.
Nam Khê nhỏ bé, vừa cõng đệ đệ, vừa phải bảo vệ giỏ thuốc, tiền bạc trên người cũng phải luôn chú ý, thật sự có hơi chật vật.
Nàng quen tự làm mọi việc, không nghĩ đến việc nhờ người giúp đỡ. Trong đám đông xô đẩy, nàng khó khăn lên được thuyền.