Nghĩ đến đây, anh ta bắt đầu âm thầm chuẩn bị ứng viên, suy nghĩ được một chút, cánh cửa phía sau anh ta liền mở ra.
“Thiếu gia.” Trương Dương lập tức xoay người nhìn về phía Trì Thanh Ca.
Trì Thanh Ca đã thay quần áo mới, dù vậy mái tóc ướt đẫm vẫn dán trên trán, sắc mặt cũng trắng bệch, trông vô cùng suy yếu.
Trì Thanh Ca nói với Diêm Tầm: “Việc tiếp theo giao lại cho anh.”
“Phải về à?” Diêm Tầm hỏi.
“Ừ.” Trì thanh ca đáp.
“Để tôi tìm người đưa cậu về.”
Trì Thanh Ca không từ chối, hắn ngước mắt nhìn về một phương hướng nào đó ở tầng một, Diêm Tần theo hướng nhìn của hắn nhìn qua, tình cờ nhìn thấy hai người Trì Nguyên và Hứa Đường.
Chờ khi Trương Dương xuống lầu chuẩn bị về nhà, nơi này chỉ còn lại hai người, Diêm Tầm quay đầu hỏi Trì Thanh Ca: “Sau khi cúp điện cậu đã làm gì?”.
Trì Thanh Ca im lặng, Diêm Tầm lại nói tiếp: “Trong vòng một ngày lại phát tình hai lần, cậu không có gì muốn giải thích ư?”
“Vấn đề này không liên quan đến kế hoạch.”
“Không liên quan, nhưng người bị ảnh hưởng là cậu.” Diêm Tầm không đùa giỡn nữa mà nghiêm túc nói.
“Cậu biết tôi đang nói gì mà.”
Hứa Đường tìm Trì Nguyên một vòng cũng chưa thấy, đến khi cô trở về lại bị Trì Nguyên đột nhiên xuất hiện chỉ trích.
“Cô đi đâu, một nơi lớn như này, loại người gì cũng có, cô nghĩ gì mà lại dám mộ mình chạy loạn."
Hứa Đường bị mắng vô cớ, vẻ mặt khó hiểu nhìn Trì Nguyên nói: "Có anh mới đi lung tung ấy, tôi đã tìm kiếm khắp nơi nhưng không thấy, anh đã làm gì vậy?”
Trì Nguyên vốn đang tức giận nghe được lời này của cô liền dừng lại: “Cô tìm tôi?”
“Tìm tôi làm cái gì?”
Người phụ nữ vô lương tâm này còn tìm anh à? Chỉ mới nói mấy câu đã chạy, báo hại anh đến giờ mới tìm được cô ở bên ngoài.
Mặc dù Trì Nguyên nghĩ vậy, nhưng biểu cảm của anh ta đã trở nên tươi sáng hơn rất nhiều mà anh ta không hề nhận ra.
“Tôi mệt rồi, muốn đi về.”
Nghe giọng điệu sai khiến đầy sự kiêu căng của cô, ngọn lửa vừa mới tắt lại bùng lên, Trì Nguyên hít vào một hơi, kiệm chế cơn nóng giận đã trào lên cổ họng nói:
“Chơi đủ rồi mới nhớ tìm tôi để về nhà đúng không, khoảng thời gian tôi không có ở đây chắc lại lêu lỏng cùng tên người tình nào đi.”
“Anh đang nói cái gì vậy?” Hứa Đường rất muốn cạy đầu Trì Nguyên ra xem anh ta suy nghĩ cái gì.
Cô là người tình của bố anh ta, nếu tính ra thì cô sẽ là mẹ kế tương lai của anh ta. Giọng điệu của anh ta như thể cô là vợ của anh ta đang lêu lỏng bên ngoài. Những người không biết còn tưởng rằng chính anh ta mới là người bị cắm sừng.
”Anh quên mục đích chúng ta đến đây rồi ư?” Hứa Đường nhắc nhở.
“Ai biết được liệu có phải cô lấy cớ để lén đi gặp người tình.” Trì Nguyên nhếch khóe miệng, cuối cùng không nhịn được chỉ trích chiếc váy chướng mắt này: “Nếu không thì sao lại chọn cái váy thô tục như vậy, rất dễ đoán ra suy nghĩ của người khác giới phải không? Chỉ cần cô hơi lộ một chút, bọn họ đều sẽ nhìn về phía cô.”
“Cô cho rằng như vậy sẽ khiến cho bọn họ nhìn cô bằng một ánh mắt khác sao?”
“Anh rốt cuộc đang nói cái gì thế.” Hôm nay, Hứa Đường luôn cảm thấy Trì Nguyên lạ lạ, giống như ăn phải thuốc súng.
"Anh không về thì tôi sẽ tự mình về." Cô cũng lười để ý đến anh ta, xoay người rời đi, nhưng vừa bước ra một bước, cô đã nghe thấy người phía sau lạnh lùng nói: “Bị tôi nói trúng rồi, phải không?”
Hứa Đường nhíu mày, xoay người nhìn anh ta, thấy Trì Nguyên lộ ra vẻ châm chọc lại ẩn chút tức giận nói: “Bị tôi nói trúng nên thẹn quá hoá giận à?”
Trong hai người, ai rốt cuộc là người thẹn quá hoá giận, Hứa Đường nhìn anh ta, nhắc nhở: “Tôi là người của ba anh.”
Ý cô là cho dù cô có lăng nhăng đến đâu cũng không liên quan gì đến anh ta, không cần tức giận đến thế.
Nhưng Trì Nguyên lại cho rằng cô đang giễu cợt anh: “Cô cho rằng nếu cha tôi không ở đây thì không ai quản được cô sao?”
Nói xong anh ta hừ lạng một tiếng, lại lạnh lùng nói:“ Không ngờ cha tôi tối nay sẽ trở về phải không? Tôi xem cô đến lúc đó giải thích thế nào.”
Hết lời Trì Nguyên liền bỏ đi, chỉ còn lại Hứa Đường cạn lời nhìn theo bóng dáng của anh ta.
Đầu óc đồng minh của cô thật sự không tốt lắm, mục tiêu chung của bọn họ rõ ràng là Trì Thanh Ca, tại sao mọi việc lại đổ lên đầu cô.
Cô có gì quan trọng sao? Một người sắp chết có đáng để anh ta quan tâm không? Làm sao lại tức giận như vậy?
Hứa Đường có đôi khi thật không thể hiểu nổi rốt cuộc người này đang nghĩ cái gì.
Quả không tự nhiên mà trên đời này có câu nói, thà làm một mình còn hơn có đồng đội vô dụng?
Anh ta không những không đóng góp vào KPI mà còn cản trở những người khác.
Lại còn dám có mặt mũi để tức giận, thật thấp kém!