Vai Ác Không Muốn Làm Mary Sue

Chương 8: Vai ác kiêu căng, ngạo mạn (8)

Tóc hắn đều ướt đẫm, quần áo mới thay cũng bị mồ hôi làm cho ướt sũng, dán ở trên người.

Cơ thể hắn run rẩy, như đang chịu đựng cơn đau nào đó, làn da giống như một con tôm đã bóc vỏ, lộ ra màu đỏ đậm.

Hứa Đường vừa vào cửa nhìn thấy cảnh này, đầu óc đột nhiên ngừng quay cuồng.

Trong không khí có mùi tin tức tố nhớp nháp, cộng thêm dáng vẻ đau đớn giãy giụa, Hứa Đường gần như trong chốc lát đã hiểu rõ nguyên nhân.

Có vẻ là tới kỳ phát tình rồi.

Cô vừa định đóng cửa đi ra ngoài thì đầu óc đột nhiên quay cuồng.

Trong tình huống này…

Nếu cô không đưa than ngày tuyết chẳng phải là có lỗi với công việc của cô sao?

Cô tuyệt đối chỉ vì trách nhiệm công việc mà thôi, hoàn toàn không có động cơ ích kỷ nào nha!

Hứa Đường đóng cửa lại, đi thẳng đến trước mặt Trì Thanh Ca, thưởng thức dáng vẻ đau đớn, giãy giụa của hắn, nói:

“Vậy ra anh cũng có ngày này.”

Giọng nói của cô vừa vang lên, cô lập tức thu hút sự chú ý của Trì Thanh Ca, đôi mắt có chút mất đi tiêu cự của hắn lập tức nhìn về phía cô.

Đối mặt với ánh mắt mờ mịt đó, Hứa Đường cúi đầu nhìn hắn, chậm rãi kéo môi:

"Có cần anh giúp tìm Thiếu tướng Diêm không?"

"Có lẽ anh ta sẽ không từ chối khi nhìn thấy anh như vậy."

Nếu nói lời này với một Omega thì đó là sự giúp đỡ vô cùng to lớn với đối phương, nhưng với Trì Thanh Ca là Alpha giả thành Omega mà nói đó rõ ràng là sự sỉ nhục.

Trì Thanh Ca bình tĩnh nhìn cô một lúc, ánh mắt dần có lại tiêu cự, lát sau mới nói: “Đi ra ngoài.”

Giọng nói hắn khàn khàn, giọng điệu mềm mại vô lực, khác xa với dáng vẻ kiêu ngạo trong quá khứ.

“Tôi không đi thì sao?”

Hứa Đường nghiêng đầu hỏi lại.

Cô thật đáng ghét, đặc biệt là sự kiêu ngạo và dáng vẻ được voi đòi tiên của cô lúc này lại càng đáng ghét hơn.

Hắn chưa bao giờ thấy một người đáng ghét và vô liêm sỉ như cô.

Nhưng....

Trì Thanh Ca hít một hơi, nhắm mắt lại, cắn chặt đầu lưỡi cố giữ tỉnh táo.

Sau khi cảm thấy đầu óc tỉnh táo hơn, hắn đứng dậy và loạng choạng đi về phía cửa.

Thấy đối phương phớt lờ mình như vậy, Hứa Đường cũng không khó chịu, chỉ khoanh tay nói: "Anh vội ra ngoài như vậy là vì muốn mọi người ngửi thấy mùi hương phát tình của anh sao?

“Tuy rằng tôi không ngại, nhưng trong bữa tiệc hỗn loạn này chỉ sợ đối với anh cũng sẽ không có gì tốt.”

“Câm miệng!”

Trì Thanh Ca không thể chịu đựng được nữa và cắt ngang lời cô nói.

Hắn nắm lấy cánh tay Hứa Đường, đẩy mở cửa, đuổi cô ra ngoài rồi đóng sầm cửa lại.

Hứa Đường chớp chớp mắt, tuy biết dục cầu bất mãn sẽ khiến người ta trở nên rất đáng sợ, nhưng không ngờ lại tồi tệ như vậy.

Cô đứng ngây ra, Trương Dương đang mang theo Diêm Tầm lên lầu đúng lúc nhìn thấy cô.

Vẻ mặt của Trương Dương biến sắc ngay khi anh ta nhìn thấy cô, anh ta nhanh chóng bước tới và nói: "Sao cô lại ở đây!"

Không chờ Hứa Đường trả lời Trương Dương đã nói tiếp: “Cô vẫn chưa vào phòng đúng không?!”

Nói xong, anh ta nhanh chóng đứng ở trước cửa, thái độ quyết liệt đối mặt với Hứa Đường : “Nơi này không chào đón cô, mời cô rời đi.”

Hứa Đường vừa mới bị Trì Thanh Ca không rõ lí do ném ra ngoài này, tâm trạng có chút khó chịu, nhưng cũng không nhiều lời làm chi, cô chỉ tùy ý nhìn thoáng qua Trương Dương, xoay người va vai Diêm Tầm rồi xuống lầu.

Trương Dương bị Hứa Đường nhìn một cái có hơi sợ hãi: “Cô ta sẽ không phát hiện ra chứ?”

So với sự hoảng sợ của anh ta, Diêm Tầm lại có phần bình tĩnh hơn: “Nếu cô ta biết, dựa theo tính cách của cô ta chỉ sợ là đã hô hào cho mọi người đều biết, sao có thể an tĩnh rời đi như vậy.”

“Điều này cũng có lý…”

Thấy bóng dáng của Hứa Đường biến mất, Trương Dương lại nhìn xung quanh, thấy không có ai mới mở cửa đi vào.

Người vừa bước vào liền bị lượng lớn tin tức tố dày đặc đến mức che trời lấp biển ép cho nhũn cả chân.

Tuy rằng anh ta là Beta, nhưng gặp phải tin tức tố bá đạo như vậy cũng có chút không chịu nổi.

Bởi vì Trì Thanh Ca hiện tại đang ở dạng Omega giả, chỉ cần lọ thuốc ngụy trang này chưa hết hạn, mùi hương hắn tỏa ra khi phát tình sẽ giống mùi của Omega, nên đây chính là lý do Trương Dương không cho Diêm Tầm vào trong.

“Thiếu gia, thuốc ức chế và quần áo tôi đều mang đến rồi, để ngay cửa.” Nói xong, anh ta nhanh chóng lẻn ra khỏi cửa, sợ ở lại lâu nữa thú tính sẽ lộ ra.

Thấy dáng vẻ thận trọng, vã hết mồ hôi của anh ta, Diêm Tầm không khỏi trêu chọc: “Thơm quá nhỉ?”

Việc này nói đến cũng lạ, rõ ràng Trương Dương đã trải qua vài kỳ phát tình của Trì Thanh Ca nhưng không có lần nào bá đạo như ngày hôm nay.

Quả thực hôm nay trốn thoát có hơi quá đáng.

Trương Dương cảm thấy thiếu gia thật sự cần phải giải tỏa căng thẳng, lỡ như lần sau lại phát tình giống vầy ở một tình huống quan trọng nào đó, chắc chắn sẽ không suôn sẻ như bây giờ.