Nhưng làm sao có thể như vậy, cô đã chạm đến chủ đề hắn ghét nhất, dù không tăng độ căm ghét thì ít nhất cũng phải có thái độ chứ.
Cô không cam lòng tìm kiếm trong mắt hắn cảm xúc tức giận mà mình mong muốn, nhưng tìm một hồi không thấy gì có giá trị, ngược lại còn bị hắn nhìn chằm chằm đến sởn gai ốc.
Cuối cùng, cô vẫn phải thu lại ánh mắt, nhưng điều đó không có nghĩa là cô sẽ nhận thua.
"Tôi biết các anh muốn làm gì, nhưng ít nhất cũng phải hỏi ý kiến của tôi chứ."
"Hiện tại ông chủ không có nhà, cần một người quản việc trong nhà, Thanh Ca, cậu nói có đúng không."
Cô lại đưa ra câu hỏi với Trì Thanh Ca, nhưng lần này, Trì Thanh Ca không im lặng: "Vậy cô có đồng ý không."
Hắn ngẩng lên nhìn cô, nhẹ nhàng nói: "Cô sẽ đồng ý chứ."
"Có lẽ cậu đổi cách nói chuyện với tôi, có thể tôi sẽ đồng ý." Hứa Đường mỉm cười, không phủ nhận cũng không đồng ý.
Những gì cô nói hoàn toàn là lời vô nghĩa, dĩ nhiên cô cũng chỉ đang lãng phí thời gian của bọn họ.
Cô biết mình không thể ngăn cản tiến trình của họ, nhưng cô thích làm kẻ phá đám.
Trì Thanh Ca quay đi không nhìn cô nữa, định để Diêm Tầm tiếp tục công bố kết quả thì đèn trong phòng bỗng nhiên tắt.
Sự thay đổi đột ngột này khiến nhiều người hét lên, trong đám người xô đẩy, Hứa Đường không biết ai đẩy cô loạng choạng, theo bản năng cô đưa tay ra nắm lấy hư không xung quanh, tình cờ nắm được vạt áo của ai đó, giữ cho cô không bị ngã.
Khi Hứa Đường vừa đứng vững, còn chưa kịp thở thì xung quanh bỗng phát ra tiếng hét gào, theo sau đó là sự hỗn loạn thực sự bắt đầu diễn ra, cô vừa mới lấy lại thăng bằng đã bị xô về phía trước, va vào một l*иg ngực cứng rắn.
Cú va khiến mũi cô đau nhói, cô tức giận muốn chửi thề, chỉ là mất điện thôi, đâu phải ngày tận thế, sao lại chạy tán loạn như lợn rừng điên vậy.
Tuy tức giận, nhưng trong tình huống hiện tại tốt nhất là cô nên tìm chỗ dựa vào tường mới an toàn.
Nếu không, tin tức ngày mai ở thành phố này sẽ là xác của cô sau khi bị người ta giẫm đạp mà chết.
Nghĩ đến đây, cô ngước ra ngoài, muốn lợi dụng ánh trăng xuyên qua cửa sổ để tìm vị trí cửa ra.
Nhưng tầm nhìn bị người trước mặt chắn mất, cô đành mở miệng nói: "Này, phiền anh có thể nhường đường cho tôi không?"
Người trước mặt không nhúc nhích, như thể không nghe thấy, Hứa Đường nghĩ rằng xung quanh quá ồn khiến anh ta không nghe thấy tiếng cô, nên tiến lại gần hơn, nâng cao giọng: "Anh có thể nhường đường cho tôi đi qua không?"
Người đó vẫn không nhúc nhích, cô đành phải giơ tay định đẩy anh ta ra, nhưng vừa đưa tay lên chưa kịp chạm vào thì cổ tay cô đã bị nắm lấy.
Cảm giác ẩm ướt từ lòng bàn tay của đối phương khiến cô nhíu mày khó chịu, chưa kịp lên tiếng thì người kia kéo cô về phía trước.
"Anh định dẫn tôi đi đâu?" Hứa Đường hỏi.
Đối phương không trả lời, chỉ kéo cô len lỏi trong đám đông, lực của bạn tay đối phương mạnh mẽ ngoài ý muốn, cô không thể thoát ra được, đành đi theo bước chân của đối phương.
Cho đến khi cô chạm tường, người đó mới dừng lại.
Cô có chút ngẩn ngơ, giờ mới hiểu ý của người này, chỉ là cô không hiểu, tại sao đối phương lại tốt bụng dẫn cô đến đây, và...
Sao đối phương lại biết cô muốn đến chỗ này?
Cô định hỏi người này, nhưng phát hiện người này đã buông tay cô ra và đi mất.
Ngay sau đó, đèn bật trở lại.
Cuối cùng Hứa Đường cũng hiểu tại sao mọi người lại kêu gào thảm thiết như vậy.
Bầu không khí trong hội trường vốn hài hòa và tràn ngập tiếng cười giờ đã hoàn toàn im lặng.
Rất nhiều binh sĩ mặc quân phục và cầm vũ khí đã bao vây và phong tỏa hiện trường.
Vừa rồi, ở đây có một người đã chết, ông ta là một chính trị gia rất có uy tín và danh vọng.
Về nguyên nhân cái chết, bác sĩ pháp y kết luận rằng có lẽ đã có ai đó cố tình tiếp cận ông ta trong bóng tối lúc mất điện, rồi lặng lẽ dùng dao gϊếŧ chết ông ta.
Hứa Đường không ngờ hôm nay cô ra ngoài lại gặp phải chuyện khủng khϊếp như vậy, sau khi bị quân đội thẩm vấn ba lần rồi được thả ra, kẻ xui xẻo như cô chuẩn bị về nhà.
Có điều không biết Trì Nguyên đã đi đâu, cô muốn về nhà thì phải tìm anh ta, bởi vì cô không biết đường về nhà.
Thế là cô bắt đầu lên đường đi tìm Trì Nguyên.
Bởi vì sảnh tầng một đã bị phong tỏa, cô cũng không thấy Trì Nguyên ở tầng một nên cô chỉ việc lên tầng hai bắt đầu tìm kiếm.
Bên này, cô tìm Trì Nguyên từ phòng này sang phòng khác, bên kia, Diêm Tầm cũng đang hỏi tung tích Trì Thanh Ca.
“Thanh Ca đi đâu? Từ khi cúp điện đã không thấy bóng dáng cậu ấy.”
“Thiếu gia, cậu…”, Trương Dương không thể tiết lộ quá nhiều ở nơi đông đúc như này nên chỉ có thể đưa ra gợi ý mơ hồ cho Diêm Tầm, thoáng chốc Diêm Tầm đã hiểu.
“Cậu ấy ở đâu.”
“ 203.”
Trì Thanh Ca cuộn tròn thân mình dựa vào góc, cắn răng chống lại cơn đau trong cơ thể.
----
(CẦU ĐỀ CỬ) Đề cử nhiều chương ra nhanh, nhớ đánh giá cao và bình luận nếu yêu thích truyện.