Trần Tĩnh trả lời: "Rồi nhưng tôi chỉ lái chậm thôi."
Lúc này xe đi vào con đường ở ngoại ô, dòng xe cộ đột nhiên giảm đi rất nhiều.
Giọng nói của Phó Lâm Viễn vang lên từ phía sau: "Vu Tùng, để cô ấy lái xe đi."
Trái tim của Trần Tĩnh đập mạnh.
Cô quay sang nhìn Phó Lâm Viễn: "Tổng giám đốc Phó."
Phó Lâm Viễn đặt cánh tay lên tay vịn ở giữa, liếc nhìn cô và nói: "Cô thử xem."
Trần Tĩnh nhìn đôi mắt hẹp dài của người đàn ông mà tim đập thình thịch, cô hơi căng thẳng không dám tin. Vu Tùng mỉm cười chậm rãi dừng xe lại, sau đó cởi dây an toàn và nói với Trần Tĩnh: "Cô sang lái đi."
Trần Tĩnh ngây người vài giây.
Cô nhìn con đường vắng phía trước rồi nghĩ đến người đàn ông ở phía sau.
Anh tin tưởng cô đến thế sao?
Trần Tĩnh hơi cắn môi, tháo dây an toàn, xuống xe và đổi chỗ với Vu Tùng. Vu Tùng ngồi ở ghế phụ hướng dẫn: "Chiếc xe này giống như chiếc mà tổng giám đốc Phó đã đưa cho cô, cô cứ lái từ từ, không phải vội vàng làm gì."
Trần Tĩnh chạm vào tay lái rồi ừ đáp lại.
Sau đó chiếc xe từ từ khởi động, cô nhìn chằm chằm con đường phía trước rồi lái xe đi.
Vu Tùng vỗ tay nói: "Lái rất tốt còn gì."
Trần Tĩnh không dám thả lỏng, chiếc xe này không chỉ có mình cô mà còn có Vu Tùng và Phó Lâm Viễn. Cứ như vậy lái xe đến thành phố Lân, giữa chừng cô đổi cho Vu Tùng lái, lúc đến thành phố Lân là hai rưỡi chiều.
CEO của Thị Nguyên cũng chính là tổng giám đốc Phong Nguyên người bị tư bản bên ngoài ác ý thu mua, đã đặt một phòng riêng để tiếp họ, thái độ lần này của ông ta tốt hơn trước rất nhiều, ông ta đã nói không ít lời hay trong bữa ăn.
Nhưng ông ta vẫn không nhả ra những gì Phó Lâm Viễn muốn.
Phó Lâm Viễn vẫn rất kiên nhẫn, anh cầm đũa lên gắp cho Trần Tĩnh một miếng cá mà cô mãi chưa kịp gắp lần nào.
Trần Tĩnh đang ăn rau.
Ngón tay hơi khựng lại, cô mơ hồ nói: "Cám ơn tổng giám đốc Phó."
Phó Lâm Viễn không trả lời, anh đặt đôi đũa ăn xuống, xắn tay áo lên, xương ngón tay anh thon dài, anh nghiêng đầu lắng nghe Phong Nguyên nói những lời tốt đẹp, lông mày anh không nhúc nhích chút nào.
Sau khi ăn xong, khuôn mặt của Phong Nguyên cứng đờ vì cười quá nhiều.
Ông ta đứng thẳng người, nói: "Tổng giám đốc Phó, chúng ta có thể nói chuyện riêng được không?"
Phó Lâm Viễn đặt ly xuống, nhướng mày nhìn ông ta.
"Được."
Phong Nguyên lớn hơn Phó Lâm Viễn rất nhiều, khi đối mặt với một CEO trẻ tuổi như anh, ông ta thực sự không ngờ rằng đối phương lại bình tĩnh như vậy. Phong Nguyên mời Phó Lâm Viễn đứng dậy đi vào phòng chờ bên trong. Những người do Phong Nguyên mang đến cũng ở lại cùng Trần Tĩnh và Vu Tùng, sau khi bàn ăn được dọn xong, người của Phong Nguyên pha trà, ngồi xuống trò chuyện với Trần Tĩnh và Vu Tùng.
Trần Tĩnh ngồi thẳng lưng, tán gẫu với đối phương vài câu.
Sau đó, điện thoại di động của đối phương vang lên, hình như có chuyện gì không ổn, anh ta bắt máy rồi nói mình phải ra ngoài một lát, Trần Tĩnh đợi anh ta đi rồi mới thả lỏng vai, che miệng ngáp một cái.
Vu Tũng liếc nhìn cô và nói: "Hay là cô nằm đây nghỉ ngơi đi?"
Trần Tĩnh hơi buồn ngủ, bình thường ở công ty cô đều ngủ trưa, cô lắc đầu nói: "Để tôi xem báo cáo tài chính của Thị Nguyên."
Cô đi đến bên dưới bàn thương vụ, lấy tài liệu mà sáng nay Phó Lâm Viễn đã đưa cho cô từ trong túi ra cẩn thận xem xét, cô thấy Thị Nguyên đã phát triển rất tốt trong hai năm qua, cổ phiếu vẫn luôn ổn định sau khi đưa ra thị trường. Phó Lâm Viễn là người giúp họ lúc trước, nhưng hiện giờ nội bộ Thị Nguyên không ổn định, đó là lý do vì sao Phó Lâm Viễn muốn lấy quyền kiểm soát công ty.
Sau khi đọc xong, Trần Tĩnh cất tài liệu đi, cô càng thấy buồn ngủ hơn nhưng vẫn cố gắng chống cằm xem điện thoại.