Hương Hồng Đỏ

Chương 17

Trần Tĩnh không hắt xì nữa, cuối cùng cô cũng có thời gian chỉnh lại áo khoác trên người.

Sau khi cô chỉnh trang xong thì nhìn thấy những giọt nước trên ghế da, cô cầm khăn giấy nhẹ nhàng lau đi, nhưng thỉnh thoảng vẫn có giọt nước từ trên đùi cô trượt xuống rồi nhỏ xuống giày cao gót.

Cô thở dài.

Cô suy nghĩ một lúc rồi quay đầu nhìn về phía Phó Lâm Viễn.

Lúc này trời đã tối, ánh đèn lập lòe chiếu vào khuôn mặt anh khiến anh càng có vẻ xa cách hơn, anh phát hiện cô đang nhìn mình nên nheo mắt lại nhìn cô.

Ánh đèn rọi vào khuôn mặt của Trần Tĩnh, môi cô hơi tái nhợt, nhưng lại phiếm hồng.

Trần Tĩnh ho một tiếng nói: "Tổng giám đốc Phó, hôm nay tôi tới trường học có chút việc riêng, ai ngờ đến cổng trường trời lại mưa lớn như vậy, tôi không chú ý, quên trú mưa, hơn nữa hình như lúc đó chú bảo vệ không có ở đây, cửa phòng bảo vệ thì đóng chặt, tôi cũng ngạc nhiên."

Cô dừng lại một giây rồi nói: "Khoảng thời gian này thời tiết ở Bắc Kinh thay đổi thất thường.”

Màn mưa bên ngoài dán sát vào cửa xe, nước đọng trên mặt đất phản chiếu đủ màu sắc của ánh đèn, Trần Tĩnh liếc mắt nhìn bên ngoài cửa sổ xe, rồi lại nhìn về phía Phó Lâm Viễn.

Phó Lâm Viễn vẫn giữ tư thế vừa rồi.

Anh im lặng nhìn cô một lúc rồi trầm giọng nói: "Ừ, tôi biết rồi. ”

Trần Tĩnh thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ cần anh không coi cô thành kẻ ngốc là được.

Cô rời mắt, ngồi thẳng người.

Vu Tùng nhìn cô qua kính chiếu hậu, nghĩ thầm tổng giám đốc Phó nhìn giống kẻ ngốc như vậy sao? Anh dễ bị người ta lừa dối vậy à?

Trần Tĩnh không nhìn thấy ánh mắt Vu Tùng, cô chỉ lẳng lặng ngồi, mong đến nơi càng sớm càng tốt, cô thực sự không thoải mái với cơ thể nhớp nháp này. Bánh xe lăn qua vô số vũng nước, khi đến nơi ở của Trần Tĩnh thì mưa vẫn chưa ngớt, cho nên xe chạy thẳng vào hầm để xe, Trần Tĩnh mở cửa xe, nói với Vu Tùng: "Vu Tùng, đợi tôi giặt áo khoác rồi trả lại cho anh sau."

Vu Tùng xua tay: "Không sao."

Trần Tĩnh quay đầu nhìn Phó Lâm Viễn: “Tổng giám đốc Phó, tôi xuống xe đây."

"Ừ."

Trần Tĩnh xuống xe, khép chặt áo khoác, bước nhanh về phía thang máy trên đôi giày cao gót. Chiếc xe màu đen lại khởi động rời đi, Phó Lâm Viễn liếc mắt nhìn vị trí Trần Tĩnh vừa ngồi ở bên cạnh, có lẽ là do nước dính hết vào quần áo của cô nên chiếc ghế chỉ hơi ẩm chứ không ướt.

Anh rời mắt đi, cúi đầu châm một điếu thuốc, hít một hơi, hạ cửa sổ xe xuống, tay kẹp điếu thuốc tùy ý gác lên cửa xe.

Khớp xương thon dài rõ ràng, hơi nổi gân xanh.

Trần Tĩnh vừa vào cửa đã bỏ áo khoác xuống, vội vàng vào phòng tắm xả nước nóng rồi đi xắt gừng ngâm nước uống, sau đó đi vào phòng tắm, ngồi vào trong bồn tắm xua tan khí lạnh.

Tưởng Hòa biết cô đã về, cô ấy quẹt thẻ đi vào, đi tới cửa phòng tắm của cô và gõ cửa.

"Cậu về rồi à?"

Trần Tĩnh ừ đáp.

"Bây giờ mới mấy giờ mà cậu đã về rồi? Các cậu không ăn cơm hả?"

Trần Tĩnh dừng một chút rồi nói: "Tớ không gặp."

"Hả? Tình hình thế nào?"

Trần Tĩnh nói: "Tớ tắm trước đã, ra ngoài rồi nói sau, cậu gọi đồ ăn bên ngoài đi, tớ muốn ăn cháo."

"Được."

Nửa tiếng sau, Trần Tĩnh mặc áo choàng tắm đi ra phòng khách ngồi xuống, Tưởng Hòa mở cháo nóng hổi ra, cầm thìa đưa cho cô, Trần Tĩnh nhận lấy, cầm lên ăn một miếng.

Tưởng Hòa thăm dò cô: "Vậy là sao?"

Trần Tĩnh cầm thìa khuấy cháo, nói với Tưởng Hòa những gì nhìn thấy ở cổng trường hôm nay. Tưởng Hòa khϊếp sợ, lúc sau mới trả lời: "Nói cách khác, anh ta vẫn dây dưa với bạn gái, nhưng sao anh ta lại nói với mẹ cậu là anh ta độc thân! Anh ta không biết xấu hổ à?"

Trần Tĩnh Tĩnh ăn cháo nói: "Có lẽ anh ta cũng bất đắc dĩ mà thôi."

"Vậy thì anh ta cũng nên nói rõ ràng với cậu chứ, đằng này lại không nói gì, người nhà lại sắp xếp hẹn cậu ra ngoài, anh ta đứng núi này trông núi nọ à?” Tưởng Hòa gắp một miếng bánh quẩy: "Cậu không bị dính mưa chứ?"