Bị Nghe Lén Tiếng Lòng, Ta Bất Ngờ Được Sủng Ái

Chương 1: Xuyên thư thành nữ pháo hôi mệnh yểu

"Hôm nay mà lò cửu chuyển hồi hồn đan này không ra, ta thề sẽ lấy thân tế đan!" Ôn Li nghiến răng nghiến lợi, thề son sắt.

Mấy canh giờ sau...

"ẦM!"

Một tiếng nổ long trời lở đất vang lên, cả tiểu sơn rung chuyển dữ dội, bụi đất mịt mù bốc lên cao ngút, biến mất dạng. Nơi lò đan từng tọa lạc chỉ còn lại một hố sâu hoắm cùng đất đá ngổn ngang.

...

Trong cơn mê man, Ôn Li cảm thấy l*иg ngực mình như bị ngàn cân đè nặng, hơi thở ngày càng khó khăn.

"Chẳng lẽ lò nổ mà cũng chết đuối được sao?" Ôn Li mơ màng nghĩ, "Khoan đã, hình như có kẻ đang bóp cổ ta!"

"Ta đường đường là luyện đan sư, chưa chết bởi lò nổ, há có thể để ngươi bóp cổ đến chết!"

Ôn Li dồn hết sức lực còn sót lại, tung một cú đấm uy lực về phía trước.

"Bốp!"

Tiếng xương gãy thanh thúy vang lên, kèm theo một tiếng hét thảm thiết.

"A!"

"Rầm!"

Một vật nặng nề rơi xuống đất. Ôn Li cố gắng mở to mắt, lờ mờ nhìn thấy một nữ tử áo trắng đang ôm mặt, khuôn mặt thanh tú méo mó vì đau đớn, trông như một đóa bạch liên hoa bị vò nát.

Tiếng động lớn khiến Nguyễn thị hốt hoảng chạy vào. Nhìn thấy Ôn Kiều Kiều nằm sõng soài trên đất, một bên mắt sưng vù, bà kinh hãi kêu lên: "Kiều Kiều, con sao vậy?" Giọng nói chất chứa đầy lo lắng và quan tâm.

Ôn Kiều Kiều cố gắng nặn ra một nụ cười méo mó: "Mẫu thân, con không sao. Con chỉ là dựa vào mép giường ngủ quên, lỡ lăn xuống đất thôi."

Nụ cười gượng gạo khiến vết thương trên mắt càng thêm đau nhức, khiến khuôn mặt nàng ta càng thêm méo mó.

【Lăn từ trên giường xuống mà cũng trúng vào mắt, thật là chuyện lạ đời!】

【Rõ ràng là muốn bóp chết ta, bị ta cho ăn một đấm nên mới lăn ra đấy chứ!】

Giọng nói vang lên trong đầu khiến Nguyễn thị run lên, ánh mắt thoáng hiện vẻ nghi hoặc.

Đây... đây là giọng nói của A Li!

Nhưng A Li rõ ràng vẫn còn đang hôn mê trên giường!

Chẳng lẽ là do bà quá lo lắng cho A Li nên sinh ra ảo giác?

Nguyễn thị cố gắng trấn tĩnh lại, dịu dàng nói với Ôn Kiều Kiều: "Kiều Kiều ngoan, con đã chăm sóc A Li cả ngày lẫn đêm rồi, mau về phòng nghỉ ngơi đi."

Nghe vậy, Ôn Kiều Kiều trong lòng thầm đắc ý. Nàng ta cố tình ở lại đây lâu như vậy chính là để Nguyễn thị thấy được sự hiếu thảo của mình, so với con gái ruột thì còn hơn.

"Vâng, thưa mẫu thân." Nàng ta đáp lời, sau đó liếc nhìn Ôn Li với ánh mắt đầy oán độc.

"Nếu A Li tỉnh lại, xin mẫu thân nhất định phải cho người gọi con."

Dứt lời, Ôn Kiều Kiều không chút lưu luyến xoay người rời đi. Khuôn mặt xinh đẹp nhất Đại Lê này nhất định không thể có bất kỳ tì vết nào, đáng ghét!

"Kiều Kiều? A Li?" Ôn Li lẩm bẩm, hai cái tên này nghe thật quen thuộc.

Đột nhiên, một luồng ký ức lạ lẫm ùa vào đầu Ôn Li như thác lũ.

"Trời đất ơi, ta xuyên thư rồi!" Ôn Li thầm kêu gào trong lòng.

Nàng nhớ ra mình đã xuyên vào cuốn tiểu thuyết vạn nhân mê 《Nữ Đế Tuyệt Sắc, Phu Quân Nhóm Dùng Sức Sủng》 mà mình đọc lúc luyện đan.