Sau Khi Mỹ Nhân Ngốc Nghếch Bị Khóa Lại Với Hệ Thống Thương Chiến

Chương 3

Cậu định bụng lục soát căn phòng một lượt, nhưng tiếng gõ cửa vang lên, "Cậu hai, xuống ăn cơm thôi ạ."

Ôn Nguyên Thất đành tạm gác lại ý định, mở cửa phòng đi xuống lầu.

Cậu đang sống trong một căn biệt thự cực kỳ rộng rãi, được thiết kế theo phong cách xa hoa nhưng không kém phần kín đáo, nhìn đâu cũng thấy tiền.

Nhưng tất cả những thứ này đều không liên quan đến cậu.

Ba mẹ ruột của cậu đã qua đời trong một vụ tai nạn xe hơi, còn cậu may mắn sống sót và được đưa vào viện mồ côi.

Cậu luôn nghĩ mình là trẻ mồ côi, cho đến một tháng trước, một người đàn ông xa lạ tìm đến và đưa cậu về nhà họ Ôn.

Người đàn ông xa lạ đó là bác cả của cậu, người đã tiếp quản công ty sau khi ba mẹ cậu qua đời.

Dưới sự điều hành của bác cả, công ty ngày càng phát triển, quy mô tăng lên gấp ba, gấp bốn lần, trở thành một doanh nghiệp có tiếng trong vùng.

Tính ra, ba cậu mới chỉ tiếp quản công ty được nửa năm thì gặp chuyện không may, còn bác cả đã điều hành gần hai mươi năm, có thể nói thành tựu của công ty ngày hôm nay đều nhờ vào bác cả.

Hơn nữa, trong suốt những năm qua, bác cả đã bỏ ra rất nhiều tâm sức, chưa bao giờ từ bỏ việc tìm kiếm cậu, còn đưa cậu trở về nhà họ Ôn, cho cậu một cuộc sống sung sướиɠ như vậy, quả thực là tận tình tận nghĩa.

Người thừa kế hợp pháp của gia sản là anh họ của cậu, điều đó là đương nhiên, không có gì phải bàn cãi.

Ôn Nguyên Thất thích vẽ tranh, và cũng chỉ giỏi vẽ tranh, từ ngày đầu tiên trở về nhà họ Ôn, cậu đã quyết định sẽ không bao giờ nhúng tay vào chuyện kinh doanh của gia tộc, bây giờ lại thêm một hệ thống thương chiến có thể khiến cậu chết bất cứ lúc nào, những việc liên quan đến nó đối với cậu quả thực là bùa đòi mạng.

May mắn là đã có anh họ lo liệu mọi việc, cậu cũng có thể vui vẻ nhàn hạ, trốn thật xa, không cần phải tiếp quản công ty.

Nghĩ vậy, Ôn Nguyên Thất mới thấy thoải mái hơn một chút, cảm thấy mình nhất định có thể vượt qua kiếp nạn này.

Khi cậu đến bàn ăn, bác cả đã ngồi xuống, mỉm cười vẫy tay với cậu: "Mau lại đây ăn cơm đi."

Do thời gian ở chung quá ngắn ngủi nên tình cảm giữa hai bác cháu không được khăng khít cho lắm, nhưng ấn tượng của Ôn Nguyên Thất về bác cả rất tốt, cậu khẽ gật đầu rồi ngồi xuống vị trí bên trái bác.

Nhà họ Ôn có truyền thống không nói chuyện khi ăn cơm, thêm vào đó bữa tối hôm nay lại rất ngon, Ôn Nguyên Thất chỉ lo cúi đầu ăn cơm, mãi đến khi no bụng bảy phần mới ngẩng đầu lên, trên mặt lộ rõ vẻ hạnh phúc sau khi được ăn ngon.

Cuộc sống như vậy thật là tốt đẹp.

"Nguyên Thất, con ăn xong chưa? Bác có chuyện muốn nói với con." Bác cả lên tiếng.

Ôn Nguyên Thất không hề đề phòng, thuận miệng hỏi: "Chuyện gì vậy ạ?"