Song Tinh Thần Thể Duy Nhất Trên Toàn Tinh Tế

Chương 31

Kể từ đó, Minh Khương đều dựa vào dung dịch dinh dưỡng cơ bản để duy trì cuộc sống hàng ngày.

"..." Sự chế giễu thường trực trên khuôn mặt của Alois biến mất, im lặng một lúc rồi nói: "Ăn thứ khác đi."

Người này thật khó hầu hạ, Minh Khương thầm phàn nàn một câu.

Cậu đứng dậy: "Vậy tôi đi làm món khác…"

"Hai ống dịch dinh dưỡng." Alois nhanh chóng ra lệnh cho người máy, đồng thời ngăn cản hành động của Minh Khương: "Uống dung dịch dinh dưỡng đi, tiện hơn."

Minh Khương:?

Cậu nhíu mày, có chút không vui: "Nhưng tôi đã làm xong rồi mà."

Minh Khương nghiêm túc nói với Alois: "Nếu anh không thích thì có thể tự chọn món khác để ăn, tại sao lại phải xử lý bữa tối của tôi?"

Alois mất kiên nhẫn nói: "Tôi nói dung dịch dinh dưỡng thì là dung dịch dinh dưỡng, nếu cậu không muốn nửa đêm phải vào viện rửa dạ dày thì cứ làm theo lời tôi."

Vào viện rửa dạ dày?

"Sẽ không đâu." Minh Khương cố gắng chứng minh cho bản thân: "Trước đây người khác cũng đã ăn rồi, ông ấy không sao cả."

Bố nuôi của Minh Khương là người chứng kiến lần đầu tiên cậu vào bếp.

Trong lúc hai người nói qua nói lại, người máy đã mang đến hai ống dịch dinh dưỡng ra đặt trên mặt bàn.

Minh Khương chỉ cúi đầu nhìn lướt qua số hiệu thì nhận ra đó là dịch dinh dưỡng mới nhất được nghiên cứu ra trên thị trường thành phố Lotus, một ống có thể duy trì năng lượng cho cơ thể trong vòng 24 giờ.

Vì dịch dinh dưỡng đã được bày ra trước mắt, Minh Khương cũng lười tranh cãi nữa, cậu bóc ra và uống hết ống dịch dinh dưỡng màu trắng sữa.

Không giống với dịch dinh dưỡng có mùi vị kỳ lạ mà cậu vẫn uống, loại dịch dinh dưỡng mới nhất này có mùi thơm sữa ngọt ngào nhàn nhạt.

Minh Khương cúi mắt nhìn thân ống trong suốt của dịch dinh dưỡng, nhìn kỹ mới phát hiện, bên cạnh kiểu dáng còn in một vài chữ đơn giản——

Vị sữa bò dành cho trẻ em.

Dành cho trẻ em...

Minh Khương mím môi: "Tại sao lại là dành cho trẻ em?"

Alois khẽ hừ: "Không phải cậu mới mười bảy tuổi sao, dành cho trẻ em thì có gì không đúng."

Minh Khương bị Alois nói cứng họng.

Cậu ở hành tinh rác quá lâu, đến nỗi gần như quên mất rằng mười bảy tuổi ở các quốc gia đều là độ tuổi vị thành niên theo tiêu chuẩn.

"Nhắc đến thì bốn ngày nữa là sinh nhật mười tám tuổi của cậu nhỉ." Alois dựa vào lưng ghế, khoanh chân một cách ngông cuồng: "Có muốn quà gì không?"

Sinh nhật?

Lúc này Minh Khương mới nhớ ra, nếu tính theo ngày sinh mà bố nuôi đã đăng ký cho mình thì còn bốn ngày nữa cậu sẽ chính thức đạt đến độ tuổi trưởng thành theo tiêu chuẩn của luật pháp tinh tế.

Nhưng cậu chưa bao giờ tổ chức sinh nhật, huống hồ anh ta là đứa trẻ được bố nuôi nhặt về, ngay cả ngày sinh cụ thể thì bố nuôi cũng không rõ.

Một ngày sinh tùy tiện bịa ra, không có gì cần phải tổ chức sinh nhật.

Nghĩ đến đây, Minh Khương hơi tỉnh táo lại.

"Không cần đâu." Minh Khương lắc đầu từ chối: "Tôi không tổ chức sinh nhật."

Alois không ngờ lại nhận được câu trả lời như vậy, ngẩn người ra một lúc.

Nhưng anh ấy tôn trọng ý kiến của bản thân Minh Khương: "Tùy cậu."

Alois buồn chán ném ống dịch dinh dưỡng trong tay lên, sau khi bắt được thì dùng một tay mở nắp dịch dinh dưỡng, uống cạn một hơi.

Tư thế đó không giống như đang uống dịch dinh dưỡng mà giống như đang uống rượu.

Minh Khương thu hồi tầm mắt đang đặt trên người Alois, mở khóa khóa thiết bị đầu cuối trên cổ tay và xem đồng hồ.

22:00, vừa đúng là thời gian làm mới lịch hẹn của đài thi đấu.

Minh Khương đăng nhập vào hệ thống trường học, tìm ra mục nhập lịch hẹn của đài thi đấu, tìm thấy đài thi đấu đã hẹn với Cart, sau đó xác nhận lịch hẹn.

Thiết bị đầu cuối của Minh Khương vẫn chưa mở hệ thống riêng tư, mọi thao tác của cậu trên màn hình chiếu sáng đều lọt vào tầm mắt của Alois.