Song Tinh Thần Thể Duy Nhất Trên Toàn Tinh Tế

Chương 19

Minh Khương đã chuẩn bị sẵn câu hỏi trước khi bước ra khỏi phòng: "Xin chào, cho tôi hỏi tôi có thể trồng hoa ở sân sau được không?"

Vì tinh thần bất ổn trong người, lông mày Alois luôn nhíu chặt. Nghe Minh Khương hỏi ý kiến, tâm trạng bồn chồn khiến anh ta theo bản năng cởi cúc cổ áo sơ mi.

"Tùy cậu." Giọng Alois hơi khàn.

Sự đồng ý dễ dàng của đối phương khiến Minh Khương có chút bất ngờ, ấn tượng của cậu về Alois cũng thay đổi ít nhiều.

Xem ra không thể tin tưởng hoàn toàn vào báo chí, dù sao thì bạn cùng phòng nào cho phép cậu "tác oai tác quái" ở sân sau đều là người tốt.

Minh Khương vui vẻ ngân nga một giai điệu, bài hát ru mà bố nuôi thường hát cho cậu nghe khi còn nhỏ.

Tâm trạng vui vẻ của Minh Khương quá rõ ràng, Alois không thể rời mắt khỏi cậu.

Nghe giai điệu tùy ý mà đối phương ngân nga, Alois khẽ sững người, trong lòng bỗng cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Ngay cả năng lượng tinh thần vốn đang bất ổn cũng dịu đi không ít.

Lúc Minh Khương rời khỏi hành tinh rác, trong ba lô ngoài một ít quần áo để thay ra, còn lại toàn bộ là chất dinh dưỡng và hạt giống dùng để no bụng.

Nhờ sự đồng ý của người bạn cùng phòng tốt bụng mà Minh Khương vui vẻ trở về phòng, dự định tối nay cậu sẽ đi mua một số dụng cụ làm vườn.

Tốt nhất là giống với những dụng cụ trước đây đã dùng, cậu vẫn rất thích cái cuốc nhỏ và bình tưới nước để ở nhà cũ.

Minh Khương ngồi vào bàn học, viết ra một tờ giấy những thứ cần mua.

Thiết bị đầu cuối trên cổ tay khít với da, khi nhận được tin nhắn sẽ truyền từ da đến não.

Khi Minh Khương đang vui vẻ lên kế hoạch cho khu vườn nhỏ thì cậu lại nhận được tin nhắn của Roth.

[Roth: Phấn khích quá, vô tình làm vỡ thiết bị đầu cuối rồi! Vừa tìm thấy thiết bị dự phòng]

[Roth: Cậu thực sự ở cùng phòng ký túc xá với điện hạ Alois sao!]

Minh Khương trả lời cậu ta.

[Minh Khương: Có lẽ cậu có thể đến xem, hiện tại anh ấy vẫn đang ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách ký túc xá đó.]

[Roth: Vậy phải làm sao đây! Mặc dù tôi rất kính trọng điện hạ Alois nhưng tinh thần lực của anh ấy không ổn định cho lắm.]

[Roth: Nhưng trường không cho phép học sinh tự ý đổi ký túc xá, hay là ban ngày chúng ta đều đến lớp hoặc thư viện học, đợi đến tối mới về ngủ đi?]

Minh Khương không hiểu lắm tại sao Roth lại nói như vậy, thấy gõ chữ phiền quá nên cậu gửi một tin nhắn ảo qua.

"Tôi thấy anh ấy rất tốt mà." Minh Khương đầy vẻ chân thành, có lẽ còn mang theo vẻ một chút khó hiểu đối với Roth.

Minh Khương còn rất vui vẻ chia sẻ với Roth: "Anh ấy đồng ý cho tôi trồng hoa trong sân, tối nay tôi phải ra ngoài mua một số thứ, cậu có muốn đi cùng không?"

Roth há hốc mồm đến mức có thể nhét vừa một quả táo.

Thiết bị đầu cuối dự phòng không thể gửi tin nhắn ảo, Roth chỉ có thể điên cuồng gõ chữ trên màn hình chiếu.

[Roth: E rằng ngay cả bệ hạ cũng không thể nói ra lời khen ngợi nào như Điện hạ Alois là người tốt như vậy!]

Về lời mời của Minh Khương...

[Roth: Cậu không biết lái xe huyền phù đây, tôi đi cùng cậu nhé, cậu định mua rô bốt làm vườn à?]

Thời đại tinh tế, khoa học kỹ thuật phát triển nhanh chóng, dẫn đến sự xuất hiện của nhiều loại rô bốt đã thay thế nhiều lao động chân tay, đúng như tên gọi, rô bốt làm vườn chính là rô bốt chịu trách nhiệm trồng trọt trong vườn.

Nhưng Minh Khương thích tự tay gieo hạt giống hơn, cậu thích thú vui khi cây cối lớn lên trong tay mình.

[Minh Khương: Không, tôi định tự trồng.]

Roth cũng không hỏi nhiều, gửi cho cậu một tin nhắn mười phút sau sẽ đến.

Mười phút vừa đủ để tắm rửa, thời gian cũng vừa đúng.

Minh Khương tháo dây buộc tóc ra, mái tóc dài đen như thác nước đổ xuống, còn có vài lọn tóc tinh nghịch rơi xuống hai bên má.