Song Tinh Thần Thể Duy Nhất Trên Toàn Tinh Tế

Chương 17

"..." Roth á khẩu: "Cũng... không phải là không được? Cart quá kiêu ngạo, có thể đánh bại anh ta một cách quang minh chính đại trên đài thi đấu cũng được."

Roth lại lo lắng: "Nhưng cậu là hệ phụ trợ mà, ưu thế của tinh thần thể hệ thực vật là tinh thần lực."

"Có lẽ vậy." Minh Khương cảm thấy đi giữa đường nắng nóng, liền di chuyển về phía bóng râm của bức tường.

Thực ra, lúc tâm trạng bình thường, Minh Khương không thích đánh nhau cho lắm.

Chỉ cần không chọc giận cậu, cậu vẫn rất dễ nói chuyện.

Roth không biết suy nghĩ trong lòng Minh Khương, thấy cậu không thích ngẩng đầu lên, liền lẩm bẩm hai câu.

Minh Khương không nghe rõ lời cậu ta: "Cái gì?"

"Không có gì." Roth ngượng ngùng nói: "Vừa rồi tôi cứ tưởng cậu thích ánh nắng, mới kéo cậu đi dưới ánh mặt trời."

Đây cũng không phải là Roth tự ý suy đoán sở thích, mà là bệnh chung của tinh thần thể hệ thực vật.

Ai cũng biết, hầu hết thực vật đều thích ánh nắng.

Mặc dù sự trưởng thành của tinh thần thể hệ thực vật không cần tưới nước phơi nắng như thực vật ngoài đời, nhưng chủ nhân của tinh thần thể sẽ bị ảnh hưởng bởi tinh thần thể, thường sẽ có sở thích phơi nắng hoặc thích uống nước.

Minh Khương im lặng, cậu cảm thấy bản thân mình không giống với đa số người thuộc hệ thực vật. Nhưng cậu lại đổ hết mọi nguyên nhân cho sự ảnh hưởng kỳ lạ từ tinh thần thể thứ hai của mình.

Trường Quân đội Đế quốc Lotus có diện tích rất rộng, khu ký túc xá cách nơi đăng ký rất xa, nếu đi bộ sẽ mất rất nhiều thời gian.

Roth dẫn Minh Khương đến một trạm xe huyền phù trong khuôn viên trường.

"Tất cả đều là xe huyền phù, học sinh có thể tự do sử dụng." Roth giới thiệu với Minh Khương: "Cậu có muốn thử lái thử không?"

Minh Khương lắc đầu: "Tôi không biết lái, cậu lái đi."

Hành tinh rác cũng có một số ít xe huyền phù, nhưng đó là thứ rất hiếm hoi, Minh Khương nghèo khó chưa bao giờ được tiếp xúc với những thứ này, càng không biết lái xe huyền phù hay phi cơ.

Nhưng bây giờ cậu đã đến Đế quốc Lotus, những thứ này sẽ rất phiền phức nếu cứ mãi không biết.

Có vẻ như cậu còn rất nhiều thứ phải học.

Roth cũng không từ chối, cười sảng khoái nói: "Được rồi, để tôi cho cậu thấy tay lái của tôi."

Sau khi lên xe huyền phù, chỉ mất mười phút, Minh Khương đã đến bãi đậu xe của khu ký túc xá.

Minh Khương nhảy xuống xe, nhìn hai hàng nhà nhỏ ngay ngắn, không khỏi cảm thán trường quân đội đúng là giàu có.

Mỗi ngôi nhà đều được ngăn cách bởi màn sáng, còn được trang bị một khoảng sân có diện tích tương đương với căn nhà mà Minh Khương từng sống ở hành tinh rác.

Minh Khương đi đến ký túc xá của mình, trên cửa đã được gắn thông tin của cậu.

Minh Khương đưa tay ra, cánh cửa vừa chạm vào dấu vân tay của cậu liền tự động mở ra.

Roth đứng ở cửa vẫy tay: "Vậy tôi về ký túc xá của mình đây, mai tôi đến tìm cậu đi học!"

"Ừ."

Lời đáp lại này coi như là Minh Khương đã thừa nhận thân phận bạn bè của Roth.

Nhìn Roth rời đi, Minh Khương đứng giữa sân hồi thần, cởi mũ rồi trở vào nhà.

Vừa đẩy cửa ra, cậu đã nhìn thấy một người đàn ông cả người toát ra vẻ hung bạo.

Minh Khương mở cửa khá lớn tiếng, đối phương khó chịu nhìn về phía cửa.

Bắt gặp ánh mắt hung dữ của đối phương, Minh Khương vô thức khựng lại.

Tuy nhiên, cảm giác này không giống như bị con mồi nhìn chằm chằm, mà chỉ đơn thuần là vì khuôn mặt của đối phương.

Thật không may, một giờ trước, Minh Khương đã nhìn thấy khuôn mặt của bạn cùng phòng này -

Trên một bản tin trên Tinh Võng.

Bản tin đó là do Roth cho cậu xem, lúc đó bọn họ vừa hay đang thảo luận về vị Nhị hoàng tử của Đế quốc Lotus cũng là tân sinh viên nhập học.

Không ngờ, một giờ sau, vị Nhị hoàng tử nổi tiếng khắp cả nước với tính cách khó ưa này lại trở thành bạn cùng phòng của cậu.