Song Tinh Thần Thể Duy Nhất Trên Toàn Tinh Tế

Chương 5

Thuận lợi lấy được tư cách nhập học, cả người Minh Khương cũng thả lỏng.

Cậu ghét bỏ bàn ghế trong phòng có rất nhiều người dùng qua, cũng không chịu ngồi, đứng bên cửa sổ một chiều cũ nát xem tin tức trên Tinh Võng.

Tin tức nóng nhất vẫn là chuyện tuyển sinh của trường quân đội đế quốc Lotus, tuyển sinh kết thúc, trường quân đội sẽ chính thức khai giảng sau một tháng.

Minh Khương nhớ kỹ thời gian, cụp mắt, tiếp tục nhìn xuống.

Còn lại đều là một ít tin tức quân sự cùng tin tức kinh tế, Minh Khương vì bổ sung tri thức của mình, xem hết toàn bộ.

Đến khi một tin tức đột nhiên nhảy dù lên trang đầu, tiêu đề tin tức ngắn ngủi nhất thời hấp dẫn lực chú ý của Minh Khương.

Thượng tướng Lục Lẫm mất tích sau khi chiến thắng Trùng tộc trên hành tinh Delta.

Mấy chữ Trùng tộc, thượng tướng mất tích đã thu hút sự chú ý của Minh Khương.

Cậu híp mắt nhìn tiêu đề này trong chốc lát, vừa mới chuẩn bị mở ra cẩn thận xem, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng đập đồ.

Minh Khương rùng mình, cấp tốc khôi phục thiết bị đầu cuối của chủ quán, mở cửa đi ra ngoài.

Ở bên ngoài gây sự chính là một người trẻ tuổi tóc đen mắt nâu, cũng là con trai độc nhất của thế lực lớn nhất hành tinh rác này - Buddy.

Buddy nghiêng người dựa vào tường, bộ râu không được cắt tỉa nghiêm túc khiến gã trông hơi cẩu thả.

Minh Khương vừa nhìn thấy Buddy bên ngoài lập tức lộ ra vẻ chán ghét.

“Có chuyện gì." Giọng Minh Khương lạnh như băng.

"Còn không phải là nhìn thấy đại mỹ nhân của chúng ta tới đây sao, sao không nói với tôi một tiếng, theo tôi đi cậu muốn chơi --- a a a a!"

Buddy còn chưa dứt lời, cánh tay đã bị một tinh thần thể dây leo trói chặt, gai trên dây leo không chút lưu tình đâm vào trong thịt.

Đôi mắt xinh đẹp của Minh Khương nheo lại, trong mắt hiện lên sát ý nhàn nhạt.

Nhưng cậu biết, lúc này cậu không thể gϊếŧ Buddy.

Hay nói cách khác, cho dù bây giờ cậu có gϊếŧ Buddy, ngày hôm nay cậu cũng không thể ra khỏi đây.

Tinh thần thể cảm nhận được chủ nhân không cam lòng, quấn quanh cũng càng ngày càng chặt, người đàn ông đau đớn không để ý hình tượng quỳ xuống đất kêu to.

“A a a a! Minh, Minh Khương! Tên nhóc khốn kiếp, hôm nay nếu cậu dám gϊếŧ tôi, cũng đừng nghĩ còn sống mà rời khỏi nơi này!"

Minh Khương cố nén chán ghét và sát ý với Buddy, tạm thời rút tinh thần thể về.

Nhìn thấy đối phương còn muốn kéo cánh tay bị thương xông lên, Minh Khương triệu hồi tinh thần thể lần thứ hai, dây leo uốn lượn quanh người gã, đầu dây leo như hổ rình mồi nhắm vào Buddy.

Thấy đối phương kiêng kỵ đứng lại, Minh Khương liếc đối phương như nhìn rác rưởi, thừa dịp hỗn loạn rời khỏi nơi này.

Trên đường trở về, Minh Khương bắt đầu suy nghĩ kế hoạch rời khỏi đây.

Cậu vốn nghĩ khi thi đậu trường quân đội Lotus sẽ lập tức rời đi nơi này, hiện tại nếu đã lấy được nhập học tư cách, có thể lập tức rời đi.

Thù của cha nuôi... có thể đợi sau này trở về sẽ báo.

Có lẽ là suy nghĩ quá tập trung, đến khi Minh Khương đi vào sân mới ý thức được về nhà.

Người đàn ông cao lớn cậu cứu về đã tưới nước xong cho hoa cỏ trong sân, Minh Khương nhìn qua một chút, cơ bản đều không sai.

Cửa phòng cha nuôi bị đẩy ra, Minh Khương ngẩng đầu nhìn lại, nhìn thẳng vào đôi mắt màu xanh xám của đối phương.

Cậu ném dịch dinh dưỡng vừa mới mua về cho đối phương một nửa: "Cho này”

Lục Lẫm nhận lấy đồ đối phương ném tới, thấp giọng nói: "Cám ơn.”

Đây là lần thứ hai đối phương nói cảm ơn, Minh Khương không để ý lắm phất tay: "Không cần cảm ơn, sau khi rời đi nhớ trả tiền cho tôi.”

Lục Lẫm nói: "Được.”

Minh Khương đi về phía phòng mình, lúc sắp tới cửa lại dừng lại, nói: "Ngày mai tôi phải đến sa mạc khô, phi cơ của anh còn rơi xuống ở đó, anh muốn đi không?"