Con Đường Trở Mình Ở Nhà Giàu Hạng Ba

Chương 3-2: Mây mù

Chim sẻ tuy nhỏ, nhưng ngũ tạng đều đầy đủ.

Mặt tiền cửa hàng cùng lắm chỉ được hai mươi mét vuông, nhưng thứ gì nên có thì có hết: “Bài Tarot?”

Biểu cảm Tạ Từ Ngưng kỳ lạ: “Chú không phải thầy đoán số à?”

“Bói toán với đoán số đều cùng một nhà hết mà.” Ông chú trung niên cười hì hì nói: “Ngài đừng để ý mấy điều lặt vặt đấy.”

Tạ Từ Ngưng dừng bước chân: “Chú còn có cả mô hình nhân vật nữa cơ chứ.”

“Nghề phụ, nghề phụ.”

Vẻ nghiêm túc trên khuôn mặt ông chú trung niên biến mất chẳng còn chút gì, ông ta cúi đầu khom lưng nói: “Ngài xem có thứ mình cần không?”

Tầm mắt của Tạ Từ Ngưng dừng trên một bộ kiếm gỗ đào.

Lần đầu tiên anh biết loại đồ như kiếm gỗ đào có thể bán theo bộ đấy, đủ loại kích thước lớn nhỏ khác nhau, cái nhỏ nhất chỉ bằng bàn tay.

“Nhỏ như vậy thì dùng kiểu gì?”

Ông chú trung niên nghiêm túc nói: “Nhỏ nhưng có võ, thời khắc quan trọng thì cứ ném thẳng ra, một kích chí mạng.”

Tạ Từ Ngưng tin lời nói phét của ông ta: “Giá bao nhiêu.”

“Một trăm tệ, không trả giá.”

“Năm mươi.”

“OK”

Ông chú trung niên lập tức gỡ kiếm gỗ đào mini xuống, giống như sợ anh đổi ý vậy.

Tạ Từ Ngưng nhíu mày lại, biết vậy thì anh đã báo giá hai mươi rồi.

Ngay cả anh cũng không biết rõ tại sao mình lại hoang tiền mua một thứ vô dụng như này, chắc là để mua sự an tâm, sau này mỗi lần đi tiểu đêm cứ cầm theo nó, anh đâu thể mỗi lần đi tiểu đều gọi điện cho Lệ Thanh Vanh được chứ.

Một chuyến ra ngoài này cũng coi như có thành quả.

Tạ Từ Ngưng nghe ông chú trung niên này lảm nhảm vớ vẩn một lúc lâu, nhìn ông ta lừa người khác suốt một buổi trưa, ăn chực bữa trưa của người ta rồi chuẩn bị trở về.

Ông chú trung niên phẫn nộ: “Lấy được của cậu năm mươi tệ, cùng lắm thì lãi được bốn mươi chín tệ, vậy mà cậu còn cuỗm của tôi nửa hộp cơm nữa.”

“Quan trọng ở chỗ tôi là khách hàng quen của chú rồi, sau này tôi còn ghé nữa nha.”

Lúc trở về, Tạ Từ Ngưng nhìn thấy xe của Lệ Thanh Vanh đỗ trước cửa, y đã về nhà trước rồi.

Sắc trời dần tối, anh đi một vòng mới phát hiện thì ra đằng sau nhà chính xây một căn nhà nhỏ hai tầng, cho quản gia và người giúp việc ở, từ sau chín giờ, trừ khi xảy ra tình huống đặc biệt thì biệt thự sẽ không có người khác.

Trước khi ngủ, Tạ Từ Ngưng chắp tay cầu nguyện, cầu cho buổi tối anh đừng mắc tiểu đêm nữa.

Không biết ngủ được bao lâu, trong giấc mơ anh đang câu cá, sau đó bị mắc tè đến tỉnh ngủ.

Mắt nhìn điện thoại, hay lắm, một phút nữa là 0 giờ tròn.

Cầm theo kiếm gỗ đào mini chuẩn bị chạy đến WC, vừa mới xuống giường, Tạ Từ Ngưng cảm thấy cầm kiếm trên tay không đảm bảo lắm, nhỡ đâu con quỷ xuất hiện đằng sau lưng, anh sợ đến mức run rẩy tay chân, làm rơi kiếm thì sao?

Suy đi nghĩ lại, cuối cùng anh nhét kiếm gỗ đào to bằng bàn tay vào trong túi quần, thoải mái tự nhiên đi ra ngoài.

Có tiếng bước chân truyền đến từ cầu thang lên tầng

Lông mày Tạ Từ Ngưng nhướng lên… Vừa ra ngoài đã gặp quỷ.

Một người từ chỗ cầu thang đi lên, khuôn mặt trắng bệch dưới ánh trăng, anh không khỏi sửng sốt, tối qua vô tình gặp phải một người phụ nữ, sao giờ chuyển thành nam rồi?

Anh cũng không nghĩ nhiều, lấy kiếm gỗ đào mini ra ngoài, hung hăng ném về phía người nọ: “Yêu nghiệt, chạy đi đâu!”

Hét lên một tiếng đầy khí thế, mục đích là để đánh thức Lệ Thanh Vanh.

“Cạch” một tiếng.

Đèn sáng.

Người đàn ông đứng ở cầu thang dời tay khỏi công tắc đèn, khuôn mặt đen xì, dưới chân anh ta là kiếm gỗ đào mini: “Đầu cậu bị nhúng nước à?”

Động tĩnh lớn như vậy tất nhiên đã quấy nhiễu đến Lệ Thanh Vanh, y ngồi xe lăn đi ra ngoài, người y nhìn thấy trước là Tạ Từ Ngưng.

“Tôi chỉ muốn đi WC thôi.” Tạ Từ Ngưng buông tay.

Lệ Thanh Vanh quay đầu lại theo ánh mắt của anh, khi nhìn thấy người đàn ông sắc mặt kém cỏi thì gọi một tiếng “anh cả”.

Tạ Từ Ngưng dường như đã nhận ra điều gì, yên lặng bước chân lên nhặt kiếm giấu vào lòng ngực, dù gì anh cũng phải tốn 50 tệ mới mua được đó.

Lệ Thanh Vanh là người phương nào, từ hành động của anh, y đã suy đoán được những gì vừa xảy ra, y không khỏi suy xét có nên thêm một nhà vệ sinh trong phòng Tạ Từ Ngưng không.

Ba người đứng ở ba góc khác nhau, sự căng thẳng trong không khí gần như có thể sờ thấy được.

Tạ Từ Ngưng là nguyên nhân của tình huống xấu hổ bây giờ, là đầu sỏ gây tội nhưng lúc này anh lại quá mức bình tĩnh.

Dưới ánh đèn màu vàng cam, anh có thể thấy rõ sự khinh thường trong mắt Lê Văn Hoắc, trong căn biệt thự này, không có ai đặt nặng sự tồn tại của anh, thiếu hay thêm một người cũng chẳng mấy khác biệt.

Lệ Thanh Vanh nhíu mày nhìn Tạ Từ Ngưng: “Mặc quần cho tử tế.”

Tạ Từ Ngưng dùng lực kéo quần lên trên, đánh trống lảng: “Do tôi lo lắng vô cớ rồi, làm phiền đến…”

Anh không biết nên gọi Lệ Văn Hoắc như thế nào.

Lệ Văn Hoắc: “Tốt nhất cậu nên cho tôi một lời giải thích hợp lý.”

Tạ Từ Ngưng: “Tôi thấy ấn đường của anh biến thành màu đen, ắt có đại nạn, vừa nãy là cách hóa giải.”

Vừa hay ấn đường của Lệ Văn Hoắc bị kiếm gỗ đào chọc rách da, chảy tơ máu rất nhỏ.

Nói chuyện với anh chỉ tổ rước bực vào người, Lệ Văn Hoặc hỏi lại em trai của mình: “Chuyện gì thế này?”

Lệ Thanh Vanh đưa ra một lời giải thích nghiêm túc hơn: “Cậu ta mất trí nhớ rồi.”

Trong phòng khách chỉ có tiếng kim giây đồng hồ tích tắc, sau một hồi lâu im lặng, rốt cuộc Lệ Văn Hoắc cũng từ từ mở miệng:

“… Hai người coi tôi là thằng ngốc à?”