Chương 51
Đợi xử lý các việc trong giáo xong, Dương Liên và Đông Phương Bất Bại lập tức rời đi. Đoạn cố sự Nhạc Bất Quần mời các môn phái lên Tư Quá Nhai hắn vẫn còn nhớ một chút, trên đường cũng kể lại cho Đông Phương Bất Bại. Theo nguyên tác của Kim lão gia, Nhạc Bất Quần chết ở Tư Quá Nhai, hơn nữa còn là trong tay Nghi Lâm, mà Tả Lãnh Thiền cũng chết tại đó. Chỉ là hiện tại rất nhiều chuyện đều đã có cải biến, Dương Liên cũng không biết liệu kết cuộc cuối cùng có thay đổi hay không? Hơn nữa, trong nguyên tác thì lúc này Nhạc Bất Quần đã trở thành cao thủ đệ nhất võ lâm, điều này nói rõ hiện tại lão đã rất lợi hại.Hai người chạy thẳng tới Hoa Sơn, quả thực thấy đệ tử của rất nhiều môn phái, bất quá khiến Dương Liên càng kinh ngạc chính là Lệnh Hồ Xung đã nhường lại chức chưởng môn Hằng Sơn, tiếp nhận vị trí đó chính là Nghi Lâm, mà Lệnh Hồ Xung từ sớm đã không biết chạy đi đâu.
Về phần Nhạc Linh San, có người nói nàng đã phát rồ, thấy Nhạc Bất Quần liền nổi giận, nên đã bị lão nhốt lại, hiện tại cũng không biết tình hình thế nào, Dương Liên đoán rằng phỏng chừng nàng đã được Lệnh Hồ Xung mang đi, như vậy không biết hiện tại Nhậm Doanh Doanh lại như thế nào?
“Nghe nói ngày mai là lúc mọi người tiến vào Tư Quá Nhai, Đông Phương, ngươi nói chúng ta cứ ở đây chờ kết quả hay là cũng theo chân mọi người đi xem.” Dương Liên một bên nắm tay Đông Phương Bất Bại không ngừng chà xát, một bên hỏi.
“Liên đệ nghĩ như thế nào?” Ngón tay Đông Phương Bất Bại giật giật, mỉm cười nhìn về phía Dương Liên hỏi.
Dương Liên đã chà xát bàn tay Đông Phương Bất Bại nửa ngày vẫn thấy hoàn toàn lạnh như băng, vì vậy lại tiếp tục sờ sờ mặt Đông Phương Bất Bại, vẫn là lạnh. Hắn nhíu nhíu mày, trực tiếp kéo người lên giường cởi ngoại bào, sau đó đắp chăn cho cả hai, ôm chặt y vào lòng. “Kỳ thực không đi cũng được, ta chỉ sợ cuối cùng lại xuất hiện cái gì ngoài ý muốn, dù sao Nhạc Bất Quần đến giai đoạn này đánh bậy đánh bạ cũng được cái danh đệ nhất thiên hạ.”
“Đệ nhất thiên hạ…” Đông Phương Bất Bại nghe xong lời này của Dương Liên thì híp mắt lại một chút, thần tình khẽ biến đổi.
“Ách, đương nhiên tiền đề là không tính Đông Phương ngươi vào, có Đông Phương ở đây, cho dù Nhạc Bất Quần gặp vận cứt chó thế nào cũng không thể trở thành đệ nhất thiên hạ.” Dương Liên nghe được ngữ điệu Đông Phương Bất Bại khẽ biến thì chợt nhớ đến sự chấp nhất của y với võ công, vội vàng đổi cách nói khác.
“Hừ… Chúng ta đây liền đi xem, ta cũng muốn xem thử một chút cái đệ nhất thiên hạ này.” Đông Phương Bất Bại hừ lạnh một tiếng, thanh âm trong trẻo nhưng lại lạnh lùng.
Dương Liên thầm nhủ một tiếng nguy rồi, chỉ đành im lặng nhướng mày, vốn bọn họ có thể không phí công phu, chỉ cần ngồi đó ngư ông đắc lợi, thế nhưng bây giờ phỏng chừng nếu Đông Phương Bất Bại không so đấu vài chiêu với Nhạc Bất Quần thì không cam lòng.
“Ngươi đúng là một kẻ võ si…” Dương Liên bất đắc dĩ nhéo nhéo bàn tay của Đông Phương Bất Bại, hắn còn nghiêng đầu cắn một cái không nặng không nhẹ lên má y. “Lạnh như vậy…” Dương Liên nhíu nhíu mày, hận không thể vùi cả người Đông Phương Bất Bại vào trong chăn.
“Ta không lạnh.” Cả người Đông Phương Bất Bại bị Dương Liên ôm vào trong ngực sưởi ấm không thể cử động, chỉ có thể buồn cười nói.
“Ta biết ngươi không lạnh, thế nhưng ta chạm vào lại cảm thấy khó chịu…” Dương Liên lại lấy thêm hai tấm chăn, trực tiếp cởi y phục của cả hai, ôm thân thể lạnh như băng của Đông Phương Bất Bại vào lòng, còn khiến mình run rẩy một trận. “Nếu như hiện tại là mùa hè, phỏng chừng ôm vào sẽ thoải mái hơn rất nhiều.” Dương Liên dùng tay xoa xoa thân thể của Đông Phương Bất Bại, cười hì hì nói.
Đông Phương Bất Bại liếc nhìn Dương Liên một chút rồi trực tiếp nhét tay vào trong ngực hắn, chân cũng gác lên đùi hắn, nếu thích sưởi ấm thì cứ sưởi đến cùng, kỳ thực ấm áp cũng khiến y thoải mái hơn. Đông Phương Bất Bại nghĩ như vậy liền trực tiếp co vào lòng Dương Liên, gương mặt lạnh như băng của y cũng dán lên người đối phương, hai mắt từ từ nhắm lại.
Đợi đến khi Dương Liên rốt cuộc cũng sưởi ấm được khối băng trong ngực thì Đông Phương Bất Bại đã ngủ mất từ lâu, Dương Liên nghiêng đầu hôn nhẹ lên mặt y, hai tay cũng vòng qua cơ thể đối phương siết lại. “Ôm như vậy mới cảm thấy thoải mái.” Dương Liên mỉm cười lầm bẩm một câu, sau đó cũng bắt đầu ngủ.
Ngay hôm sau, khi Dương Liên còn đang mơ màng ngủ đã bị Đông Phương Bất Bại trong lòng gọi dậy, sau khi ôm chặt người một lúc lâu hắn mới mơ hồ mở mắt ra. “Làm gì dậy sớm như thế.” Dương Liên thấp giọng hỏi.
“Ngày hôm nay muốn đi Tư Quá Nhai ở Hoa Sơn.” Cả người được sưởi đến cực kỳ ấm áp, Đông Phương Bất Bại mỉm cười nép vào lòng Dương Liên, còn dùng tay xoa xoa mặt hắn, giúp hắn tỉnh dậy.
“A… Tư Quá Nhai? Không đi có được không, bên ngoài lạnh như vậy, cứ để những kẻ ngốc kia đi là được, chúng ta ngủ một giấc trước đã.” Dương Liên bị bàn tay của Đông Phương Bất Bại xoa xoa một chút trái lại càng thêm buồn ngủ, kéo người về một chút, hai mắt từ từ nhắm lại, mơ hồ nói.
“Không được, hôm qua đã nói chúng ta phải gặp Nhạc Bất Quần mà, lần trước trong đại hội võ lâm ta phát hiện nội lực của lão đã rất mạnh, tuy nói lão tu tập Tịch Tà kiếm phổ, bất quá trong khoảng thời gian ngắn mà có thể luyện ra như vậy coi như cũng không thể khinh thường. Tịch Tà kiếm phổ của Nhạc Bất Quần chính là trong nhu có cương, trong kiếm phổ hẳn là không ghi lại quá nhiều cách tu tập nội lực, thế nhưng nội lực của lão lại cực mạnh, ban đầu khi ta tu tập Quỳ Hoa bảo điển chính là phải phế đi một thân tu vi sẵn có, tình huống này của Nhạc Bất Quần thật rất kỳ quái… lẽ nào lão dùng nội lực của Hoa sơn để tu tập Tịch Tà kiếm phổ…” Nói đến đây, ánh mắt của Đông Phương Bất Bại lại sáng lên.
“Không sai, Nhạc Bất Quần chính là dùng nội công của Hoa sơn phối hợp với Tịch Tà kiếm phổ, ta còn nhớ Tử Hà thần công của Hoa sơn được võ lâm xưng là nội công tâm pháp thượng thừa, nếu Nhạc Bất Quần thật sự làm như vậy, ta đây liền phải đi xem một chút.” Đông Phương Bất Bại híp mắt dốc lòng phân tích, càng lúc càng kiên định với ý định tỷ thí cùng Nhạc Bất Quần, nào ngờ lúc quay đầu nhìn Dương Liên đã thấy đối phương ngủ mất, phỏng chừng những lời vừa rồi mình nói hắn cũng không nghe được bao nhiêu.
“Liên đệ…” Sắc mặt Đông Phương Bất Bại hơi thay đổi, dùng sức bóp quai hàm của Dương Liên, ngữ điệu cũng âm trầm hẳn đi.
Dương Liên vừa xoa mặt, vừa nhanh chóng mặc y phục, vừa rồi Đông Phương Bất Bại thực sự là rất dùng sức, hiện tại phần hàm của hắn đã đỏ rần. Đến khi thay y phục xong, Dương Liên thấy Đông Phương Bất Bại cũng đang mặc quần áo thì vội vàng đưa cái áo khoác da điêu màu tím kia sang lấy lòng. “Mặc cái này đi, hôm nay bầu trời âm u như vậy, phỏng chừng sẽ có tuyết rơi.”
Đông Phương Bất Bại tùy ý để Dương Liên mặc quần áo cho mình rồi hừ nhẹ một tiếng ngồi vào trước gương, Dương Liên vội vàng cười hì hì cầm lược lên chải tóc cho y.
Lúc này tâm tình của Đông Phương Bất Bại mới trở nên tốt đẹp, y đứng dậy sờ sờ mặt của Dương Liên, còn xoa xoa phần mặt ửng đỏ của hắn.
“Xoa xoa không có tác dụng, Đông Phương hôn một cái thì tốt rồi.” Dương Liên thấy tâm tình Đông Phương Bất Bại đã trở nên tốt đẹp thì vội vàng trưng ra bộ mặt vô lại của mình.
Đông Phương Bất Bại chỉ hận không thể nặng tay thêm một chút, nhìn thấy bộ dạng mặt dày này của Dương Liên cũng chỉ đành bật cười, sau đó quả thực bước đến hôn nhẹ lên mặt y, nhất thời cả người Dương Liên tràn đầy ý cười.
Đợi hai người rửa mặt chải đầu xong lại xuống sảnh của khách *** dùng điểm tâm, sau đó mới từ từ đi đến Tư Quá Nhai của Hoa Sơn.
“Chỗ này cũng không tiện đi vào, dù sao bọn họ chỉ có mười mấy người, lại còn quen biết nhau.” Dương Liên đứng cùng Đông Phương Bất Bại trên một mỏm núi có thể thấy được toàn cảnh của Tư Quá Nhai, hắn nhìn kỹ tình hình bên kia một chút rồi nói.
“Cũng không cần vội vã, trước tiên chúng ta đi bái phỏng một người khác.” Ánh mắt Đông Phương Bất Bại lướt qua Tư Quá Nhai nhìn về phía xa xa, khóe miệng cũng hơi nhếch lên.
“Một người khác, ngươi đang nói… Phong Thanh Dương, lần trước…” Dương Liên cũng híp mắt lại, hắn nhớ đến lần trước Đông Phương Bất Bại từng bị Phong Thanh Dương đả thương, lúc đó Đông Phương Bất Bại chỉ luyện bản thiếu của Quỳ Hoa bảo điển, lần này đã sửa thành bản chính, muốn đối phó Phong Thanh Dương hẳn là không quá khó khăn, vì vậy hắn liền gật đầu, “Được…”
Đông Phương Bất Bại thấy Dương Liên đồng ý thì tung người dùng khinh công bay về phía trước, Dương Liên theo sát đằng sau. Đông Phương Bất Bại dựa theo ký ức lần trước, rất dễ dàng tìm đến nơi ở của Phong Thanh Dương.
“Khách nhân từ phương nào tới?” Đông Phương Bất Bại và Dương Liên vừa đứng vững đã nghe một đạo thanh âm hùng hậu mang theo nội lực truyền vào tai hai người, nếu có kẻ thứ ba ở đây nhất định sẽ không nghe được những lời này. Dương Liên âm thầm cả kinh, rốt cuộc ấn tượng về Phong Thanh Dương lại bổ sung thêm một điểm, người này rất lợi hại.
Đông Phương Bất Bại bước một bước đứng chắn trước người Dương Liên, thanh âm của Phong Thanh Dương cũng theo đó mà tan biến, dù Dương Liên có cố gắng cũng không nghe được chút nào, mà Đông Phương Bất Bại chỉ trầm mặc đứng đó, nhất thời bốn phía tĩnh lặng, Dương Liên đoán rằng phỏng chừng Đông Phương Bất Bại cũng đang dùng nội lực đối thoại với Phong Thanh Dương đi, cái tình hình này thoạt nhìn vô cùng quỷ dị mà.
Quả thực, chỉ chốc lát sau Phong Thanh Dương đã bước ra, một tay đặt sau lưng một tay vuốt nhẹ chòm râu bạc trắng.
“Nguyên lai là Đông Phương giáo chủ…” Phong Thanh Dương cao giọng cười, khí định thần nhàn đứng đó, lão khẽ đảo mắt nhìn về phía thanh niên tuấn lãng sau lưng Đông Phương Bất Bại, vừa nhìn đã biết người thanh niên này võ công tầm thường, bất quá căn cơ nội lực rất vững chắc, tựa hồ…
“Hãy bớt sàm ngôn đi, lần trước bất phân cao thấp, hôm nay bổn tọa đến đây để quyết trận thắng bại.” Đông Phương Bất Bại rõ ràng cảm thấy ánh mắt của Phong Thanh Dương đặt lên người Dương Liên, vì vậy trong lòng có chút không vừa ý, lập tức vận khởi nội lực vào thanh âm, xung kích về phía đối phương.
“Ha ha ha, Đông Phương giáo chủ là người ngay thẳng, lão phu đã quy ẩn nơi này hơn mười năm, những cao thủ có thể gặp được cũng không nhiều lắm, trước sau chỉ có ba người, cũng không phải thường xuyên thấy mặt. Chỉ là chưa từng nghĩ đến mới không bao lâu đã có thể gặp lại Đông Phương giáo chủ, quả là hay lắm, tốt lắm.”
“Nguyên lai cũng là một võ si…” Dương Liên nghe Phong Thanh Dương nói vậy liền lắc đầu, quả là loại người có thể tiến vào mắt Đông Phương Bất Bại.
“Võ si… Ha ha, như vậy là tiểu huynh đệ không hiểu rồi, hiện nay cao thủ khó tìm, nếu như có may mắn gặp được một lần trong đời đó chính là vận khí một kiếp.”
“Đúng là như thế…” Phong Thanh Dương vừa nói lời này thì Đông Phương Bất Bại đã gật đầu tán thành.
“Đông Phương giáo chủ… vậy thì mời…” Trong ánh mắt của Phong Thanh Dương hiện lên một tia thỏa mãn, phất phất tay áo với Đông Phương Bất Bại, tiện thể duỗi tay một cái, trên tay đã có thêm một nhánh cây còn nguyên lá.
Lập tức, trong mắt Đông Phương Bất Bại lóe lên tinh quang, bản thân cũng tiến lên một bước.
Dương Liên thấy vậy liền bước đến giúp Đông Phương Bất Bại cởϊ áσ choàng da điêu trên người xuống, hiện tại cho dù là một chút vướng bận cũng không nên để lại trên người Đông Phương Bất Bại. Hắn do dự một chút, cuối cùng vẫn không nén được lên tiếng dặn dò. “Cẩn thận một chút…”
“Ừ…” Vừa rồi rõ ràng thần sắc còn lạnh lẽo, thế nhưng khi Dương Liên lên tiếng thì Đông Phương Bất Bại liền quay đầu nhìn hắn, ánh mắt mang theo mấy phần nhu hòa.
Phong Thanh Dương nhướn mày nhìn động tác giao lưu của hai người trước mặt, trong lòng thoáng qua một tia cực kỳ kinh ngạc, bất quá cũng không nói thêm lời nào.