Chương 17
Vừa thấy Dương Liên không có kêu lên thì Nhậm Doanh Doanh liền hiện ra vẻ kinh ngạc, nàng cắn răng huy kiếm đâm một nhát lên chân Dương Liên, thế nhưng Dương Liên đã hạ quyết tâm cho dù đau đến chết cũng tuyệt không lên tiếng. Nhậm Doanh Doanh muốn dùng hắn để phân tán lực chú ý của Đông Phương Bất Bại, sao hắn có thể để ả như ý.Tuy rằng Đông Phương Bất Bại đang tỷ thí với Phương Chứng thế nhưng vẫn không quên chú ý tình hình bên phía Dương Liên, vừa thấy Nhậm Doanh Doanh giơ kiếm đâm lên chân người kia thì nhất thời cũng quýnh lên. Y chỉ kịp cắn răng hô một tiếng “Nhậm Doanh Doanh” rồi gắt gao nhìn chằm chằm vào nàng, cư nhiên không thèm để ý đến chưởng phong của Phương Chứng.
“Ngươi không nghiêm túc luận võ mà nhìn về bên này làm cái gì?” Dương Liên nhìn thấy một màn như vậy liền vừa tức vừa vội, nhịn đau hô lớn.
Nhậm Doanh Doanh bị ánh mắt của Đông Phương Bất Bại dọa cho hoảng sợ, lùi lại một bước theo bản năng. Đông Phương Bất Bại thấy thế cũng cắn răng quay người đi, ổn định tâm tư đối chiến với Phương Chứng đại sư.
Một khắc sau, Phương Chứng và Đông Phương Bất Bại đối chưởng với nhau một lần cuối cùng, hai người đồng thời bị dư lực chấn bay về phía sau, sau khi Đông Phương Bất Bại tiếp đất liền vững vàng đứng lại, mà Phương Chứng đại sư lại phải lui thêm về sau hai bước, sắc mặt cũng khá tái nhợt.
“A di đà phật, lão nạp thua.” Phương Chứng đại sư chắp tay thành hình chữ thập cúi đầu nói ra một câu, sau đó liền đi xuống lôi đài về lại vị trí của chúng đệ tử Thiếu Lâm tự, khóe miệng còn vương một tia máu tươi.
Đông Phương Bất Bại quay đầu nhìn về phía Nhậm Doanh Doanh và Hướng Vấn Thiên lần nữa, thanh âm trầm nặng: “Ta lặp lại lần nữa, nếu hai ngươi còn không thả Liên đệ, ta liền gϊếŧ sạch mọi người ở đây.”
Nhậm Doanh Doanh vốn đang kinh hoảng, nghe thấy giọng nói âm trầm của Đông Phương Bất Bại thì sắc mặt càng thêm tái nhợt, Hướng Vấn Thiên thấy thế liền lắc người sang gác kiếm lên cổ Dương Liên, nói: “Đông Phương Bất Bại, muốn ta thả Dương Liên Đình cũng được, chỉ cần ngươi lập tức tự phế võ công, ta liền thả hắn.”
Sắc mặt Đông Phương Bất Bại trầm xuống, nhãn thần lạnh như băng nhìn Hướng Vấn Thiên, nhất thời Hướng Vấn Thiên run lên trong lòng, thanh kiếm trên tay cũng theo đó giật nảy lưu lại trên cổ Dương Liên một đường tơ máu: “Nếu như ngươi không làm ta liền lập tức gϊếŧ y, về phần sống chết của những người khác, Thiên Vương lão tử1 ta cũng không quan tâm.” Hướng Vấn Thiên cười lạnh một tiếng nói.
Đông Phương Bất Bại nắm chặt nắm tay, thần sắc bất minh nhìn về phía Dương Liên.
“Đông Phương… Không được phế võ công, nếu như ngươi không có võ công nhất định hắn sẽ gϊếŧ chúng ta.” Dương Liên cố nhịn đau đớn hô lên một câu.
“Liên đệ…” Đông Phương Bất Bại ửng đỏ viền mắt nhìn về phía Dương Liên, thanh âm cũng có chút run rẩy.
“Rốt cuộc ngươi có muốn động thủ hay không, nếu còn chần chờ ta liền gϊếŧ hắn.” Hướng Vấn Thiên nhìn thấy biểu tình của Đông Phương Bất Bại liền ngầm yên lòng, thế nhưng vẫn cứa sâu thanh kiếm thêm một chút khiến vết thương trên cổ Dương Liên mở rộng lần nữa.
“Dừng tay…” Thấy hành động của Hướng Vấn Thiên, Đông Phương Bất Bại vội vàng hô to, trong mắt hoàn toàn băng lãnh.
“Đừng quên, năm đó ngươi cũng đã bức bách Nhậm giáo chủ như vậy, hôm nay ta bất quá chỉ là gậy ông đập lưng ông2 mà thôi.” Hướng Vấn Thiên cười lạnh một tiếng nói với Đông Phương Bất Bại.
Đông Phương Bất Bại nhắm chặt mắt lại, sau đó liếc nhìn Dương Liên thật sâu đồng thời cũng giơ tay phải lên. Hướng Vấn Thiên và Nhậm Doanh Doanh thấy vậy gần như đều nín thở.
“Đông Phương, dừng tay…” Dương Liên gấp gáp thét to với Đông Phương Bất Bại.
“Hướng Vấn Thiên, ta muốn ngươi phát thệ, nếu như ta tự phế võ công nhất định phải thả Liên đệ.” Đông Phương Bất Bại vẫn giơ cao tay phải, không để ý đến lời của Dương Liên, chỉ nhìn chằm chằm vào Hướng Vấn Thiên, nói.
“Ta phát thệ trước mặt quần hùng võ lâm.”
Hướng Vấn Thiên vừa nói xong, Đông Phương Bất Bại liền cúi thấp đầu, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên. “Liên đệ…” Y nỉ non gọi một tiếng, dồn hết nội lực vào tay phải, lúc này toàn trường đều tĩnh lặng, ngay cả tiếng hô hấp cũng không nghe được, mọi người đều nhìn chằm chằm về phía Đông Phương Bất Bại.
“Đông Phương, nếu như ngươi muốn phế võ công ta liền tự tử.” Dương Liên nhìn Đông Phương Bất Bại la to một tiếng, lại nhắm chặt hai mắt vươn cổ về phía thanh kiếm trên tay Hướng Vấn Thiên. Nãy giờ sự chú ý của Hướng Vấn Thiên vẫn đặt trên người Đông Phương Bất Bại, đến khi nghe được câu này của Dương Liên mới cả kinh vội vàng rút kiếm lại, đã thấy máu tươi ào ạt chảy ra trên cổ Dương Liên.
“Liên đệ…” Đông Phương Bất Bại kinh hô một tiếng, ngay trong nháy mắt Hướng Vấn Thiên rút kiếm về liền dùng khinh công lao qua, bàn tay phải đang vận đầy nội lực cũng thuận thế tung ra, chỉ nghe Hướng Vấn Thiên kêu thảm một tiếng, thân thể liền bay về phía sau mấy trượng.
Đông Phương Bất Bại ôm lấy Dương Liên, vội vàng điểm mấy huyệt đạo gần cổ của hắn. “Liên đệ… Liên đệ, ngươi tỉnh lại đi, ngươi đừng nên làm ta sợ.” Y ôm lấy Dương Liên kinh hoảng hô to, vì vậy đã quên đè nén thanh âm, giọng nói lanh lảnh quái dị khiến cho toàn bộ quần hùng bên cạnh đều lộ ra thần sắc kinh ngạc.
Trong lúc thần trí mơ hồ, Dương Liên bất chợt nghe được tiếng kinh hô của Đông Phương Bất Bại, vì thế liền mở mắt, bàn tay lần mò nắm chặt lấy tay đối phương.
Thấy Dương Liên tỉnh lại Đông Phương Bất Bại liền an tâm hơn một chút, y ngẩng đầu nhìn về phía Nhậm Doanh Doanh còn đang sợ ngây người bên cạnh: “Nhậm Doanh Doanh, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.” Nói xong câu này, Đông Phương Bất Bại liền ôm lấy Dương Liên tung người rời đi.
Đợi đến khi Đông Phương Bất Bại đã rời đi rất xa, mọi người mới hồi thần ồ lên nhìn về phía Hướng Vấn Thiên, chỉ thấy Hướng Vấn Thiên hai mắt lồi ra, thất khiếu3 chảy máu mà chết.
***********************
Sau khi nắm lấy tay của Đông Phương Bất Bại, Dương Liên mơ mơ màng màng mất đi tri giác, đợi đến khi tỉnh lại lần nữa đã nhìn thấy gương mặt lo lắng của Đông Phương Bất Bại kề sát bên cạnh. Đông Phương Bất Bại vừa thấy hắn tỉnh lại thì lập tức lộ ra thần sắc kích động.
“…” Dương Liên mở miệng thế nhưng không thể phát ra âm thanh nào.
“Bây giờ ngươi vẫn không thể nói chuyện, đại phu nói yết hầu của ngươi đã bị tổn thương.”Đông Phương Bất Bại vội vàng rót chén nước đút cho Dương Liên, lại nhớ đến đại phu có nói nếu vết thương của Dương Liên sâu thêm nửa phân liền không thể cứu được, viền mắt của y không khỏi từ từ đỏ lên.
“Liên đệ, sao ngươi có thể…” Nghĩ đến hành động lúc đó của Dương Liên, thanh âm của Đông Phương Bất Bại không khỏi run rẩy, nước mắt cứ như vậy chảy xuống.
Thấy Đông Phương Bất Bại đột nhiên chảy nước mắt, Dương Liên nhất thời cảm thấy xót xa muốn vươn tay ôm lấy người trước mặt, ai biết cánh tay chỉ vừa khẽ động liền cảm thấy đau nhức một trận.
“Đừng nhúc nhích…” Thấy Dương Liên đau đớn hít sâu, Đông Phương Bất Bại vội vàng chỉnh lại tư thế cho y.
Dương Liên nhe răng nhếch miệng hết nửa ngày rốt cuộc cơn đau mới qua đi, nhìn về phía Đông Phương Bất Bại lại thấy sắc mặt của y uể oải tái nhợt, vừa nhìn đã biết thật lâu chưa được ngủ ngon, nhất thời trong lòng nổi lên thương tiếc. Dương Liên nhẹ nhàng dịch người qua một bên, dùng cánh tay lành lặn vỗ vỗ lên người đối phương.
Đông Phương Bất Bại thấy thế viền mắt lại đỏ lên, nhẹ nhàng cởϊ áσ khoác nằm lên giường bên cạnh Dương Liên, Dương Liên dùng cánh tay còn lại kia ôm lấy hông y, nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng mảnh khảnh. Đông Phương Bất Bại cũng thuận theo dùng tay gác lên ngực Dương Liên, mặt vùi vào người hắn hít một hơi thật sâu cảm nhận khí tức của đối phương, sau đó rốt cuộc Đông Phương Bất Bại cũng đặt xuống gánh nặng vẫn treo cao trong lòng suốt ba ngày nay, thân thể rúc sâu vào lòng Dương Liên thêm một chút, hai mắt nhắm nghiền.
Dương Liên nghiêng đầu liếc nhìn gương mặt an tĩnh của Đông Phương Bất Bại, khóe miệng hơi hơi cong lên, sau đó cũng bắt đầu chìm vào giấc ngủ.
Lần thứ hai Dương Liên tỉnh lại liền theo bản năng nhìn sang bên cạnh, liền thấy được Đông Phương Bất Bại không biết đã thức dậy từ lúc nào, chỉ là vẫn an tĩnh nằm bên cạnh nhìn mình.
“Liên đệ, ngươi đã tỉnh…” Thấy Dương Liên mở mắt nhìn sang, Đông Phương Bất Bại hơi di động thân thể, nói.
Dương Liên gật đầu, dùng một tay ra hiệu cho Đông Phương Bất Bại tiến đến gần, tuy rằng trên mặt tỏ ra nghi hoặc thế nhưng Đông Phương Bất Bại cũng làm theo, Dương Liên lập tức nâng đầu lên chạm nhẹ vào môi y, lúc thả người nằm xuống lại không cẩn thận chạm vào vết thương trên cổ, nét mặt chính là vừa đau vừa cao hứng. Đông Phương Bất Bại thấy vậy thì dở khóc dở cười, tâm tình ngọt ngào vạn phần.
Đông Phương Bất Bại hơi trừng mắt liếc Dương Liên, đầu tiên là kiểm tra vết thương trên cổ hắn, sau khi xác định là không bị vỡ ra thì mới yên tâm, sau đó cũng cúi đầu hôn lên đôi môi Dương Liên.
Nụ hôn qua đi, Đông Phương Bất Bại ngẩng đầu lên, trên má hơi ửng đỏ nhìn sang hướng khác. “Ta đi sắc thuốc thuận tiện nấu thêm ít cháo, ngươi cứ nghỉ ngơi thêm một chút.” Nói xong liền đứng dậy đắp kín chăn cho Dương Liên, sau đó mới xuống giường.
Thấy Đông Phương Bất Bại vội vàng bỏ trốn, nụ cười trên mặt của Dương Liên cũng không nhạt đi, lại nói tiếp, đây vẫn coi như là lần đầu tiên Đông Phương chủ động hôn hắn, nếu như là do nể tình vết thương của mình, có phải đến tối Đông Phương cũng có thể chủ động như vậy hay không. Dương Liên càng nghĩ thì nụ cười trên mặt càng thêm vẻ lưu manh.
Đợi đến khi Dương Liên mệt mỏi ngủ mơ màng thêm một lúc, rốt cục Đông Phương Bất Bại cũng mang thuốc và cháo đến. Đầu tiên là đặt những thứ đó qua một bên, tiếp theo mới nhẹ nhàng đánh thức Dương Liên, đỡ người ngồi dậy và đút thuốc.
Dương Liên cau mày, dùng vẻ mặt thống khổ mà uống cạn từng muỗng thuốc Đông Phương Bất Bại đút, kỳ thực hắn cảm thấy nếu uống một hơi sẽ dễ chịu hơn, thế nhưng khi nhìn thấy thần sắc quan tâm chăm chú của Đông Phương Bất Bại thì lại cảm thấy vẫn nên cố nhịn một chút đi.
Đợi đến khi uống thuốc xong, Đông Phương Bất Bại lại rót thêm chén nước cho Dương Liên súc miệng, sau đó mới đút cháo cho hắn.
Dương Liên ăn xong hai chén cháo liền muốn ngừng lại, dùng tay chỉ chỉ chén cháo rồi lại chỉ vào Đông Phương Bất Bại, Đông Phương Bất Bại thấy hắn như thế liền mỉm cười nâng bát cháo lên uống. Dương Liên nhìn thấy vậy liền hài lòng gật đầu, thế nhưng khi nhìn thấy Đông Phương Bất Bại chỉ ăn khoảng nửa chén liền dừng lại thì hắn liền nhíu mày, trợn to mắt nhìn Đông Phương Bất Bại, ngón tay không ngừng chỉ vào bát cháo.
Đông Phương Bất Bại nhìn thấy thần sắc của hắn, lại nhìn một chút bát cháo, cuối cùng cũng bất đắc dĩ cố gắng ăn hết, vừa ăn xong lại thấy Dương Liên ra hiệu muốn y ngoan ngoãn uống thuốc.
Lúc Dương Liên bị bắt, Hướng Vấn Thiên và Nhậm Doanh Doanh cũng không soát người, trước giờ thuốc của Đông Phương Bất Bại vẫn do hắn giữ, hiện tại y phục đã được thay ra, phỏng chừng số thuốc đó đã được Đông Phương Bất Bại cất lại, vì thế Dương Liên mới ra hiệu cho Đông Phương Bất Bại lấy thuốc ra uống.
Đông Phương Bất Bại nhìn một lúc lâu mới hiểu rõ ý tứ của Dương Liên, nhìn thấy thần sắc nóng nảy của đối phương thì vội vã gật đầu lấy thuốc ra uống trước mặt hắn. Đến lúc này Dương Liên mới chịu yên tĩnh.
Sau khi thu thập xong mấy thứ linh tinh, Đông Phương Bất Bại lại mang một ít giấy bút giao cho Dương Liên.
Dương Liên vừa nhận được giấy bút liền trúc trắc dùng tay trái viết vài chữ hỏi thăm kết cục của cái đại hội kia.
Nhìn thấy nội dung trên giấy, sắc mặt của Đông Phương Bất Bại liền trầm xuống, y vĩnh viễn vô pháp quên được sự kiện ba ngày trước, “Ngũ Đại chưởng môn, một tử vong, ba trọng thương, còn lại chỉ có một mình Mạc Đại, vốn là không thể làm được việc gì.”
Dương Liên nghe vậy liền lộ ra vẻ vui sướиɠ đắc ý, mặc kệ như thế nào, đại hội bầu chọn minh chủ của Ngũ Nhạc phái cũng là không thành công, thật sự không uổng hiện tại hắn phải nằm trên giường đâu.
————————————-
1/ Thiên Vương lão tử: Đây là ngoại hiệu của Hướng Vấn Thiên trong nguyên tác.
2/ Gậy ông đập lưng ông: Nguyên văn ‘dĩ kỳ nhân chi đạo hoàn chi kỳ thân’, có thể edit thành ‘lấy đạo của người trả lại cho người’ thế nhưng mình cảm thấy dùng thành ngữ kia nghe tốt hơn. Nếu các bạn cảm thấy ngược lại thì cmt cho mình nha.
3/ Thất khiếu: Cái này thì chắc quen thuộc rồi nhưng mình cũng chú thích cho rõ, thất khiếu là bộ vị quan trọng trên đầu con người gồm: hai mắt, hai lỗ tai, hai lỗ mũi và miệng.