Khác với nụ cười trêu chọc khi nhìn Túc Tinh, trong mắt anh có một sự nặng nề không đáy khi nhìn Oujia.
Lưng Oujia lạnh lẽo.
Sống hơn hai trăm năm và nhìn thấy đủ loại người, Oujia lần đầu tiên bị con người nhìn chằm chằm và cảm thấy vô cùng kinh hãi.
Nhưng chưa kịp suy nghĩ kỹ xem cơn ớn lạnh thấu xương này đến từ đâu thì hắn cảm thấy toàn thân nhẹ bẫng.
Linh hồn hắn bị Túc Tinh rút ra.
Sợi tơ trong suốt quấn quanh người hắn và giọng nói của Túc Tinh truyền thẳng vào não.
- Cậu đang cản đường đó.
Oujia: ". . . "
- Cậu quay về đi.
Oujia: ". . . "
Hắn không có cách nào chống lại sức mạnh của khế ước.
Linh hồn bị sợi dây kéo quay vòng còn thân thể Oujia cũng quay theo đi về hướng rời khỏi, âm thanh cực kỳ thân mật, cực kỳ nhớp nháp của nước phát ra từ môi, lưỡi, giao triền còn vang vọng bên tai mà hắn chỉ có thể tiến về phía trước và không thể quay lại dù chỉ nửa bước.
Oujia: - Ha ha.
Mẹ nó, xứng đáng bị ngủ.
-
Giấc ngủ này, Túc Tinh ngủ cực kỳ thoải mái.
Cơn sốt cao kéo dài nhiều ngày cũng giảm bớt, tinh thần cậu xán lạn rất lâu.
Cậu vùi mình trong chiếc gối mềm mại một lúc rồi trở mình duỗi eo.
---Nhưng khi cậu duỗi eo được nửa chừng.
Có người nằm cạnh cậu?
Một người đàn ông?
Một người đàn ông cởi trần nửa người trên?
Lộ, Tu, Hàn khỏa thân nửa người trên và một bàn tay khoát lên eo cậu?
Móa?
Ký ức ùa về lúc này.
Hình ảnh hiện lên trong đầu vô cùng mãnh liệt, cậu khϊếp sợ nhìn người mình đầy dấu hôn, trên eo có dấu tay thậm chí có một vết răng tròn trên mắt cá chân.
Túc Tinh: ". . . "
Biếи ŧɦái? Tại sao ngay cả chân cũng có?
Túc Tinh tiếp tục lùi lại, cuối cùng cũng ngã xuống đất một tiếng "rầm" nhưng cậu vẫn khϊếp sợ chưatỉnh táo lại.
Lại ngủ với Lộ Tu Hàn.
Chết tiệt.
Chết tiệt.
Chết tiệt!!!
Lộ Tu Hàn bị tiếng động đánh thức, khi đối diện với ánh mắt gần như mang đao của Túc Tinh, anh không hề hoảng sợ chút nào còn tốt bụng bế cậu lên khỏi mặt đất, nhét cậu vào trong chăn bông mềm mại, lấy sữa bò ra khỏi tủ lạnh sau đó hạ nhiệt độ trong phòng xuống, vẻ mặt Túc Tinh bàng hoàng uống xong sữa để xoa dịu cổ họng cuối cùng trước khi cậu tỉnh táo lại và tức giận, anh đặt ngang màn hình điện thoại trước mặt Túc Tinh.
Đó là video ghi hình ở bữa tiệc sinh nhật của Giang Nhã Ngưng đêm đó.
Về sự tồn tại của ác ma trên thế giới, tốt hơn hết là đừng để người bình thường biết, sự sợ hãi và phản kháng của con người bình thường sẽ chỉ khiến họ khó tiếp xúc với thế giới vô tận hơn.
099 là hệ thống, là hacker có chút kiến
thức nên đã trực tiếp xâm nhập vào hệ thống theo dõi tại nhà mỏng manh hơn tờ giấy của Giang Nhã Ngưng và thay thế video lúc đó.
Lộ Tu Hàn có đoạn video được thay thế trong tay.
Anh cắt bỏ mọi thứ, xóa phần bản thân phấn khích và phần sử dụng năng lực chỉ để lại Túc Tinh nổi cơn thịnh nộ hút linh hồn của mọi người và xích anh bằng dây xích và tóm lấy cổ áo của anh xuống và bắt đầu hôn.
Túc Tinh: ". . . "
Điện thoại sắp hết pin, sau khi phát video, một thông báo xuất hiện cho biết nó sắp tắt, Lộ Tu Hàn xoay người đi sạc điện cắm vào.
Trong đầu, 099 điên cuồng hét lên: [ Kí chủ, cẩn thận cẩn thận cẩn thận a a a a! !]
Lộ Tu Hàn cắm sạc và quay lại.
Chỉ thấy Túc Tinh dang rộng đôi cánh dơi, đôi mắt đỏ đậm, những cây lục thảo trổ vốn chăm trong phòng ngủ đều vàng úa, lẽ ra chúng vẫn còn sống nhưng nước trong cây đã bị hút ra ngoài và ngưng tụ thành vô số những chiếc kim bạc nhỏ xíu lơ lửng trong không trung xung quanh Túc Tinh, những mũi kim chĩa thẳng vào Lộ Tu Hàn.
Ồ.
Dấu hôn trở nên dễ thấy hơn.
Anh nghĩ.
Đương nhiên, anh không ngốc đến mức nói ra suy nghĩ của mình, không để ý tới kim bạc uy hϊếp, hỏi:
- Cậu thật sự có thai sao?
Túc Tinh nhất thời tắt lửa.
Những chiếc kim bạc đó ngưng tụ thành những giọt nước rồi đổ trở lại vào cành và lá cây và hồi sinh lại.
Oujia sẽ không nói dối cậu.
Do mang thai nên năng lượng sẽ được bào thai hấp thụ, cậu phải ở bên Lộ Tu Hàn và dựa vào anh để bổ sung năng lượng cần thiết.
Ngay cả khi cậu không muốn thì bản năng sẽ khiến cậu mất trí và tiếp cận Lộ Tu Hàn bất kể hậu quả.
---Giống như ngày hôm qua.
- Có, anh biết nên làm gì chứ?
Túc Tinh nhanh chóng trấn áp suy nghĩ ám sát Lộ Tu Hàn và chìm vào chiếc chăn bông mềm mại.
- Vừa rồi là năng lực của cậu sao?
Lộ Tu Hàn lại hỏi: "Khế ước?"
- Đúng vậy.
Hiện tại thân phận ác ma đã bị bại lộ, giấu diếm cũng không còn ý nghĩa gì nữa:
- Tôi đã lập khế ước với chậu cây đó nên mượn nước trong cơ thể của chúng.
- Nhưng chúng nó chưa chết héo.
Lộ Tu Hàn nói.
Túc Tinh hơi khó chịu khi bị hỏi:
- Hơi nước không ở trong cơ thể chúng nó chứ chưa hết hẳn, tại sao chúng lại chết?
- Cho nên cậu cũng có thể khế ước với tôi.
Lộ Tu Hàn đột nhiên lại đổi chủ đề.
Túc Tinh: "?"
- Lan thảo trổ không chết cho nên nếu tôi khế ước với cậu thì tôi sẽ không có nguy hiểm tánh mạng.
Ánh mắt Lộ Tu Hàn lạnh lùng hơi cong lên, cười nói:
- Dù sao tôi cũng là chó con của cậu.
Túc Tinh nao nao chợt nở nụ cười và kích hoạt năng lực một chiếc vòng cổ màu đen xuất hiện trên cổ Lộ Tu Hàn, cậu kéo vòng cổ anh xuống.
Thật ra ngay cả bản thân Túc Tinh cũng không biết tại sao khi năng lực tác động lên Lộ Tu Hàn lại hóa thành một chiếc vòng cổ màu đen.
Có lẽ vì cậu thực sự ghét anh.
Túc Tinh nhướng mày kɧıêυ ҡɧí©ɧ:
- Anh thích cái vòng chó này đến vậy sao?
- Điều đó còn phụ thuộc vào việc ai đeo nó cho tôi.