Tổng đạo diễn lại nhìn Túc Tinh: "Vậy để cho Lộ Tu Hàn làm việc rồi giành thắng lợi lớn."
Túc Tinh: "Không thể nào, ông nhìn anh ta có thể diễn người có thiết lập làm việc tốt không? Sẽ không bị lộ khi phát sóng trực tiếp?"
Mọi người: ". . ."
Nụ cười của đạo diễn vẫn không thay đổi, ông hít một hơi thật sâu và đồng thời nhìn mọi người.
"Vậy Lộ Tu Hàn chắc chắn không thể cùng tổ với Túc Tinh đúng không?"
Mọi người chuẩn bị gật đầu--
Lộ Tu Hàn hất cằm: “Ai nói vậy?”
Túc Tinh khí huyết cao trào, ngốc nghếch phản đối tất cả có liên quan đến Lộ Tu Hàn: "Ha! Không thể nào! Anh ta chỉ có thể cùng nhóm với tôi thôi!"
Mọi người: "? ? ? ?"
Bầu không khí nhất thời cứng lại.
Trong im lặng, rốt cuộc Túc Tinh cũng nhận ra lời mình vừa nói gì, định nói lại thì tổng đạo diễn đã đưa ra quyết định, chặn lời phản bác của cậu ở trong cổ họng: “Kế hoạch đội là do cậu nói ra, mọi người có thể làm chứng, máy ghi âm cuộc họp của chúng tôi đã ghi lại toàn bộ, cậu sẽ không đổi ý chứ?"
Những người khác có mặt đều che miệng cười.
Túc Tinh .........
Túc Tinh bùng nổ ngay tại chỗ.
Cậu bị hỏng não nên người nói là cậu và cũng chính cậu nhảy vào hố.
Túc Tinh hung dữ trừng mắt nhìn Lộ Tu Hàn rồi khoanh tay ngồi xuống ghế, quay đầu không bao giờ nhìn anh nữa.
Chương trình có nhiều nội dung quay và buổi họp mặt kéo dài rất lâu.
Có lẽ vì ở trong phòng kín quá lâu nên Túc Tinh cảm thấy không khí xung quanh càng lúc càng nóng ngột ngạt, càng ngày càng rõ ràng, đầu óc choáng váng, những âm thanh xung quanh dần dần xa không thể kiểm soát.
Kể từ khi bị Lộ Tu Hàn chạm vào, cảm giác bất thường trong cơ thể cậu vẫn chưa hề phai nhạt.
Túc Tinh buộc mình phải giữ vững tinh thần.
Cậu vỗ nhẹ vào mặt và ngẩng đầu lên.
Khi ngước mắt lên, thứ cậu nhìn thấy là Lộ Tu Hàn đang ngồi đối diện.
--Mặc dù ghét người này nhưng cậu phải nói rằng Lộ Tu Hàn quả thực rất đẹp trai.
Làn da anh ta rất trắng, đường nét khuôn mặt sâu sắc, trời sinh môi mỏng hồng cười tự nhiên, nhất là khi anh ta mặc một chiếc áo khoác tối màu và ngẫu nhiên nâng cằm lắng nghe cẩn thận, có loại khí chất không chân thực cho lắm.
Cậu còn nhìn thấy nốt ruồi nhỏ ở bên phải mũi của Lộ Tu Hàn, gần khóe mắt.
Có gì đó không ổn với cơ thể, lại một lần nữa nổi lên.
Luồng nhiệt trong gân cốt dường như không thể cưỡng lại được, bụng dưới nóng rát điên cuồng, toàn thân nóng bừng như muốn ngạt thở, xương cụt ngứa ngáy, cái đuôi ma mị đang điên cuồng muốn thoát ra ngoài.
Trong đầu cậu, những hình ảnh không hề tồn tại trong trí nhớ lại hiện lên vào thời điểm không thích hợp.
Dường như có nột người cũng có nốt ruồi nhỏ như vậy, hắn đến gần cậu, hôn cậu từng chút một rồi mυ'ŧ lấy vành tai, hơi thở nóng hổi phả vào tai cậu, hình như nói gì đó nhưng cậu không nghe rõ, thật sự rất mơ hồ.
"Túc Tinh, Túc Tinh."
Có người liên tục gọi tên cậu.
Cho đến lúc này Túc Tinh mới giật mình nhận ra rằng cuộc họp đã kết thúc và giờ họ đang chụp áp phích.
"Anh Túc Tinh, anh sao vậy, sắc mặt kém quá vậy?" Đường Tiểu Phượng ngạc nhiên trước sắc mặt tái nhợt của Túc Tinh, nhanh chóng nói: "Anh về nghỉ ngơi một lát đi."
Cơ thể của Túc Tinh không được khỏe trong những ngày qua vì để hoàn thành lịch trình, cậu đã quay cuồng làm việc mỗi ngày. Đặc biệt là sau khi ra khỏi phòng họp, sắc mặt của Túc Tinh càng trở nên tồi tệ hơn, như thể cậu đã bị mất máu quá nhiều.