Hừ, đừng tưởng nàng không biết, chờ nàng vừa định ăn, phu quân chắc chắn sẽ rút đũa về.
"Sao thế, không tin ta sao?" Thẩm Hàn Tinh đưa đũa gần hơn, "Yên tâm, không đùa ngươi đâu, ta ăn quá nhiều rồi, không ăn nổi nữa."
Lâm Tinh Tuyết nhìn hắn đầy nghi hoặc. Thẩm Hàn Tinh mỉm cười nhìn nàng, vẻ mặt có phần đáng tin.
Nàng không há miệng, Thẩm Hàn Tinh vẫn giữ nguyên tư thế cúi người đút cho nàng. Bên cạnh còn có nha hoàn đang nhìn, Lâm Tinh Tuyết cuối cùng cũng thấy ngượng.
Nàng thử há miệng, chậm rãi cắn một nửa miếng khoai tây. Thấy Thẩm Hàn Tinh không có ý định rút đũa về, nàng mới nhanh chóng ăn hết cả miếng.
Thẩm Hàn Tinh nhìn thái độ đề phòng như sợ bị cướp của nàng, chậm rãi thu hồi đũa, thuận miệng cảm thán: "Còn trẻ thế này mà bệnh đa nghi đã nặng quá."
Lâm Tinh Tuyết trong lòng hừ mạnh một tiếng, nhưng bề ngoài không tỏ vẻ bất mãn. Trong bữa cơm, nàng vẫn gắp thức ăn cho Thẩm Hàn Tinh nhiều lần.
Bữa cơm tất niên kết thúc, bên ngoài vẫn rộn ràng tiếng pháo trúc nổ liên hồi.
Lâm Tinh Tuyết vào phòng trong, thay bộ quần áo mỏng manh trên người bằng một chiếc áo lông chồn màu mận chín, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo choàng màu trăng bạc.
Nàng hài lòng ngắm mình trong gương, gật đầu rồi mới xoay người ra ngoài tìm Thẩm Hàn Tinh.
Thẩm Hàn Tinh vẫn ngồi bên ngoài, ngửa mặt nhìn pháo hoa rực rỡ trên bầu trời. Lạc Ngôn cúi người nói nhỏ gì đó bên tai hắn. Lâm Tinh Tuyết vừa đến gần đã cảm nhận được khí thế quanh người hắn trở nên sắc bén và lạnh lẽo vô cùng.
Nàng bất an dừng bước, mơ hồ cảm thấy có chuyện gì đó đã xảy ra.
Thẩm Hàn Tinh nhận ra nàng đến gần, khí thế sắc bén quanh người liền tan biến. Hắn xoay người nhìn về phía Lâm Tinh Tuyết, thoáng ngẩn người khi thấy dáng vẻ của nàng.
Lâm Tinh Tuyết rất hợp với những trang phục diễm lệ, tươi đẹp. Nàng mặc một thân hồng y, chỉ cần đứng đó là có thể thu hút mọi ánh nhìn.
Nhưng đêm nay, nàng còn trang điểm hơn thế nữa.
Lâm Tinh Tuyết đã lấy ra bộ trang sức san hô đỏ mà lão thái quân tặng cho nàng khi uống trà, chọn một cặp trâm cài và đồ trang sức đeo trán. Trâm cài được chạm khắc hình hoa mai, kết hợp san hô và đá quý màu xanh lơ thành những chuỗi tua, theo bước đi của thiếu nữ mà khẽ đung đưa. Viên san hô đỏ đeo trán càng làm nổi bật khuôn mặt sáng ngời của nàng. Nàng trông như một tiên nữ hoa mai trong tuyết, uyển chuyển nhẹ nhàng bước đến.
Ánh mắt Thẩm Hàn Tinh thoáng dao động, rồi nhanh chóng trở lại bình thường. Giọng hắn lười biếng, thờ ơ: "Trang điểm như vậy, cố ý cho ta xem à?"
Lâm Tinh Tuyết gật đầu rồi lại lắc đầu.
Ngô Đồng kịp thời giúp nàng giải thích: "Phu nhân hôm qua đã hứa với lão thái quân, tối nay sẽ cùng tướng quân đi bồi lão thái quân đón giao thừa. Những đồ trang sức này cũng là do lão thái quân ban thưởng, phu nhân đeo ra ngoài là muốn làm lão thái quân vui lòng."
Đón giao thừa.
Thẩm Hàn Tinh nắm bắt được trọng điểm, đôi mắt trở nên lạnh lẽo. Hắn nhìn thẳng vào mắt Lâm Tinh Tuyết, giọng trở nên nhạt nhẽo: "Nàng đã đồng ý?"
Lâm Tinh Tuyết có chút bất an, nhưng vẫn thành thật gật đầu.
Thẩm Hàn Tinh nhìn ra sự lo lắng của nàng, thu hồi ánh mắt, xoay người lại nhìn về phía chân trời. Sau một hồi im lặng, môi mỏng khẽ mở: "Lâm Tinh Tuyết, nàng cảm thấy mình có tư cách thay ta quyết định sao?"
Giọng hắn rất chậm, cũng rất lạnh.
Cảm xúc của Lâm Tinh Tuyết vốn đang dâng cao bỗng chốc hạ xuống. Thực ra, nàng đã đoán được kết quả này, nhưng khi chính tai nghe Thẩm Hàn Tinh nói ra, nàng vẫn cảm thấy khó chịu.
Hôm qua, khi đến thỉnh an lão thái quân, nàng mới biết rằng kể từ sau vụ tập kích hai năm trước, Thẩm Hàn Tinh chưa từng cùng mọi người ăn một bữa cơm đoàn viên nào, cũng rất ít gặp lão thái quân. Trong hơn hai năm qua, bà cháu họ gặp nhau chưa đến mười lần.
Chờ đến tối nay qua đi, khoảng thời gian kể từ vụ ám sát khiến hắn mất đi người huynh trưởng và đôi chân ấy sẽ kéo dài thêm một năm nữa.
Và thời gian hắn tự đày đọa bản thân cũng sẽ tăng thêm một năm.