Lời chào của Trịnh Nghệ nghẹn lại trong cổ họng, cậu ta nhìn quanh, mắt mở to ngạc nhiên.
Đoàn phim Xuyên Ảnh là nhóm thân tín của Vệ Qua Bình.
Đây là đoàn phim có chất lượng cao nhất trong nước những năm gần đây, mỗi bộ phim ra mắt đều được chăm chút tỉ mỉ, gần như là thương hiệu bảo chứng tỷ suất người xem. Chỉ có điều tính tình của đạo diễn nóng nảy, nghe nói ông thường nổi cơn thịnh nộ, mắng diễn viên, đập đồ, bỏ quay là chuyện thường tình nhưng vì ông có năng lực siêu phàm nên không ai dám trêu chọc.
Trước khi đến, Trịnh Nghệ đã được người quản lý dặn đi dặn lại, nhất định phải cung kính cúi đầu trước Vệ Qua Bình, dù có bị mắng thế nào cũng phải nhẫn nhịn, đừng mong đạo diễn có thể tốt tính.
Trịnh Nghệ cảm thấy trước mắt mình dường như đã xuất hiện ảo giác.
"Chú Vệ, cháu cũng có công việc!"
Lâm Trúc khéo léo né tránh kịch bản đang đập vào đầu, nhanh chóng chạy đến sau lưng Chung Yểu, thò nửa cái đầu ra: "Không phải chỉ là chơi mạt chược thôi sao, chú chọn người đi, tối nay cháu sẽ thắng lại…"
Đoàn phim Xuyên Ảnh có đến tám phần là người Thiên Phủ, tinh hoa quốc túy được phát huy đến mức triệt để, đạo diễn Vệ Qua Bình chính là người tiên phong.
Đối với Lâm Trúc, loại trò chơi trí tuệ này thực sự không khó - chỉ cần nhìn lướt qua, cậu có thể biết rõ bài của từng người, bất kể cầm lá bài nào, chỉ cần động não một chút là có thể thắng.
Cơ hội thử vai nhân vật Triển Nguyên chính là do Lâm Trúc thắng được khi chơi mạt chược.
Chỉ là ván bài ba thiếu một đó thắng quá triệt để, từ đó được Vệ Qua Bình phát hiện ra, mười ngày còn lại mỗi lần cậu chạy đến đoàn phim Vô Kiều đều bị Vệ Qua Bình bắt ngồi chơi mạt chược, mới kéo dài được vai diễn từng ngày.
Vệ Qua Bình hừ lạnh một tiếng nhưng trên mặt đã lộ ra chút ý cười, ông vẫy tay ra hiệu mọi người tản ra và ngồi xuống.
Ông thường xuyên nghiêm mặt, khuôn mặt đã trở nên khá dữ tợn, ngay cả khi xuất hiện trước ống kính của các phương tiện truyền thông, ông cũng luôn tỏ ra uy nghiêm không cười. Bây giờ đột nhiên nở nụ cười, đủ khiến những người không quen biết phải giật mình, nghi ngờ mặt trời có phải mọc ở hướng đông không.
Lòng bàn tay Trịnh Nghệ toát mồ hôi, theo bản năng lặng lẽ lùi về phía sau.
Lâm Trúc đôi mắt sáng ngời, tươi tắn cong lên, kéo Chung Yểu tiến lên: "Chú Vệ, đây là thầy Chung. Cháu đã nói với chú rồi mà——"
"Cháu đã nói với chú tám trăm lần rồi, người tốt, diễn xuất tốt, cao ráo, đẹp trai, lý lịch từ mười tám đến ba mươi tuổi của cậu ấy bây giờ chú đều có thể thuộc lòng."
Vệ Qua Bình đã quá quen với cậu, lời nói không còn kiêng dè, mở lời cắt ngang, cầm lấy chiếc ghế đẩu nhỏ ném ra sau lưng: "Đều làm phim cả, chúng ta không biết Ảnh đế Chung hay sao? Nếu đổi thành một tiểu thịt tươi nào đó, cháu lại chơi mạt chược nói muốn cược vai diễn xem thử——ngồi xuống đi, bên kia là chỗ để họ thử vai."
Lâm Trúc bị ông nói cho mặt đỏ bừng, chân dừng lại tại chỗ, tim đập thình thịch.
Cậu có thể cảm nhận được ánh mắt của Chung Yểu đang dừng lại trên người mình.
Khen người sau lưng mà bị người ta biết mất rồi!
Lâm Trúc cả người nóng bừng như sắp héo, cứng đờ không dám quay đầu lại, vạt áo vest nhàu nát trong lòng bàn tay rồi lại buông ra, tấm vải lụa cao cấp đắt tiền bị nắm chặt đến nỗi nhăn nhúm.
Lúc đó dù sao cậu cũng chưa phải là người quản lý của Chung Yểu, cũng không biết Chung Yểu có muốn nhận bộ phim này không, chỉ dựa vào một lòng dũng cảm mà chen vào đoàn phim xin vai, bây giờ cuối cùng cũng đưa người đến rồi, ngược lại mới bắt đầu muộn màng nhớ đến sự lo lắng.