Muốn đóng vai quần chúng thì không được vì quá gầy quá yếu, vì vậy khẩu phần ăn của cậu được cải thiện đôi chút nhưng cũng chỉ có thể nuôi cho má hơi phình lên giống trẻ con mà thôi.
Một cậu bé mười hai tuổi, trông chỉ như mười tuổi đầu. Mặc dù gầy yếu nhưng dù sao cũng quá thanh tú và sáng sủa, vừa vặn có thể đóng vai diễn viên nhí trong khá nhiều phim truyền hình.
Diễn viên nhí lợi hại hơn diễn viên quần chúng, lúc đó diễn viên quần chúng chỉ được ba mươi lăm tệ, diễn viên nhí một ngày có thể kiếm được sáu mươi tệ.
Chạy qua các phim trường, cậu đã đóng tổng cộng năm mươi ba ngày.
Con số này Lâm Trúc đến tận bây giờ vẫn nhớ rất rõ - cậu bé nhỏ tuổi rất hay thù dai, khi được cha mẹ khóc lóc ôm chặt trong lòng, muốn đưa cậu về nhà, cậu còn lôi ra một cuốn sổ nhỏ rách nát, chỉ vào chữ chính được vẽ trên đó để viện trưởng trả tiền.
Ba nghìn một trăm tám mươi tệ.
Cậu hào phóng xóa số lẻ, chỉ lấy của viện trưởng ba nghìn, rồi ôm lấy hộp sữa chua có cắm ống hút, ưỡn ngực ngẩng đầu như một chú gà trống, được cha mẹ đưa lên xe.
Thực ra Lâm Trúc không ghét đoạn hồi ức này.
Chỉ là từ ánh mắt của bố mẹ và anh trai, cậu thấy họ không muốn cậu nhớ lại những chuyện này - nên cậu cũng không muốn.
Giấc mơ năm mười hai tuổi đã lâu lắm rồi cậu không mơ thấy.
Cậu đóng phim cổ trang, lúc đó sức khỏe không tốt, phải lăn lộn trong bùn đất lạnh lẽo, cuối cùng bị ốm trên phim trường nhưng vẫn phải cố gắng trang điểm và quay phim.
Vì sốt cao nên đầu óc choáng váng, cậu trượt chân ngã vào một vũng nước bùn.
Vì đóng cảnh xác chết ở cảnh cuối nên mọi người đều nghĩ cậu đang nhập vai, trợ lý đạo diễn bận rộn chạy đi chạy lại sắp xếp cảnh quay, cậu nằm trong vũng nước bùn, bên tai văng vẳng tiếng vọng mơ hồ.
Sau đó, cậu được một đôi tay bế lên.
Bế lên...
Bế lên!
Lâm Trúc giật mình, đột ngột mở mắt.
Không biết từ lúc nào xe đã dừng, Chung Yểu khom người thám vào ghế sau, đỡ vai cậu định gọi cậu nhưng anh bị phản ứng của cậu làm cho giật mình, ngẩng đầu đập mạnh vào trần xe.
Lâm Trúc đã không còn chóng mặt nữa, nhảy dựng lên định xoa đầu anh nhưng Chung Yểu kịp thời duỗi tay ấn cậu trở lại: "Cẩn thận--"
Đầu Lâm Trúc để vào lòng bàn tay Chung Yểu, cánh tay Chung Yểu vòng qua vai Lâm Trúc.
Tình hình trở nên hỗn loạn, ghế sau khá rộng nhưng vẫn bị hai người đàn ông trưởng thành quấn lấy nhau, chật chội vô cùng.
Lâm Trúc:...
Chung Yểu:...
Chung Yểu: "Tôi động trước, cậu động sau."
Lâm Trúc vừa mới tỉnh, đầu óc còn chưa tỉnh táo, đầy áy náy nước mắt lưng tròng.
Chung Yểu cuối cùng không nhịn được cười, gõ nhẹ vào trán cậu, từ từ dịch chuyển cơ thể thoát ra ngoài. Lâm Trúc được giải phong lập tức đuổi theo, nhanh chóng chui ra khỏi xe cùng anh.
Bên ngoài trời vẫn còn sáng nhưng ánh nắng đã không còn chói chang như buổi trưa.
Lâm Trúc hít thở không khí bên ngoài xe một lúc, dần tỉnh táo, kinh ngạc: "Thầy Chung, nhà thầy--"
"Không xa lắm, đường đông quá."
Chung Yểu bình tĩnh khóa xe: "Ngủ ngon chứ?"
Anh không quen đường, không chú ý đã lái vào con đường đông đúc nhất, bị kẹt cứng trên đường ba tiếng rưỡi.
Thấy Lâm Trúc ngủ say ở phía sau, anh không đánh thức cậu, kiên nhẫn đi theo dòng xe tắc nghẽn, cuối cùng cũng kịp về nhà trước bữa tối.
"Ngon lắm!"
Lâm Trúc đã lâu không thả lỏng bản thân để mơ những giấc mơ trước đây, ngủ một giấc sảng khoái, vẫy đuôi đi theo sau Chung Yểu, chỉ chờ về nhà cùng Chung Yểu.